Tuyết lớn tung bay, rơi xuống đầu người nhanh chóng tan đi, tuyết dưới chân vẫn chưa dày, nhưng trên đỉnh đống cỏ khô và doanh trướng đã bị tuyết bao phủ lên.
Các lính bếp cầm chổi quét tuyết trên nóc doanh trướng, hai người Giang Đình cũng đi làm theo.
"Cảnh tuyết thật là đẹp, hồi còn nhỏ, chỉ cần mỗi lần tuyết rơi, chúng tôi sẽ biết, cha mẹ sắp được nhàn rỗi, năm mới cũng không còn xa.'
Tạ Ninh câm cái xẻng, nhìn vê phía xa, lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Anh thì sao, Giang Đình, tuyết ở quê các anh cũng rất lớn chứ?"
Giang Đình khịt khịt mũi, hắt hơi một cái: "À, hình như là vậy."
Trong trí nhớ của nguyên thân đúng là tuyết rất lớn nhưng ở tận thế không có, loài người ở tận thế đều sống ở dưới lông thủy tinh nhiệt độ ổn định.
Cô cởi bao tay ra, câm một nắm tuyết lên, nặn nặn, lạo xạo lạo xạo, bông tuyết vốn rời rạc bị nặn thành một quả cầu tuyết, thật là thú vị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play