Hạ Vân Sâm đột nhiên ngước mắt, nhìn anh ta: "Nhưng mà, tôi khen ngợi tay nghề của Giang Đình không ngứớt lúc nào vậy?”
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Hạ Vân Sâm, Tiêu Thừa có cảm giác sau lưng mình lạnh toát, vội vàng nói: "Không có! Là thuộc hạ ăn nói bỗ bã, cái miệng hèn này của thuộc hạ, thật sự là đáng chết."
Anh ta tự tát miệng mình cái bốp.
Nhưng giây tiếp theo anh ta đột nhiên phát hiện một binh lính thân cận khác làm một nét mặt với anh ta, đây là tín hiệu ngầm của binh lính thân cận bọn họ, có nghĩa là tâm trạng lúc này của Chỉ huy sứ không tôi.
Tiêu Thừa thay đổi suy nghĩ, cũng đúng, nếu không phải vì tới ăn tiệc, Chỉ huy sứ đại nhân giấu giếm thân phận chạy tới làm gì, cũng không thể là mấy ngày không gặp nên nhớ người họ Tiêu là mình đấy chứ?
Mình còn chưa có mặt mũi lớn đến vậy đâu.
Vậy nên, hành động lúc này của đại nhân chẳng phải là đồng nghĩa với việc thật sự rất thích cơm Giang Đình nấu sao? Anh ta lại cẩn thận nhìn lên, đúng là Hạ Vân Sâm không có biểu hiện tức giận gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm thật sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT