"Alo, Lý Lý, cậu...cậu có thể xuống ngay được không? Mình bị một con chó chặn lại, nó không cho mình đi, huhuhuu..."
Bảy giờ sáng, giọng nói trong điện thoại làm đầu óc ngái ngủ của Văn Lý tỉnh táo một chút, cô ngồi dậy khỏi giường ký túc xá, một tay túm tóc, một tay cầm điện thoại.
Đôi lông mày thanh tú khuôn mặt trắng trẻo ấy hơi cau lại, mắt liễu quyến rũ ngấn nước, cô lo lắng hỏi: “Tây tây, hiện tại cậu đang ở đâu?”
"Mình đang ở con đường vắng người từ căng tin về ký túc xá. Là con đường tắt mà tớ với cậu hay đi đó. Lý Lý, xuống cứu tớ nhanh lên. Tớ sợ chó."
Bốn chữ cuối cùng được nói ra với giọng run rẩy, rõ ràng là người bên kia điện thoại đang sắp suy sụp.
Ôn Lý thở dài, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo, đang định lấy chìa khóa đóng cửa đi thì có một giọng nói yếu ớt gọi cô: " Lý Lý, mang rác đi nha, nặng quá."
Ôn Lý vừa bước chân ra cửa lại phải quay lại.
Cô cúi xuống nhanh chóng buộc túi rác màu đen chỉ có gói mì bên trong. Thấy điểm vận khí tăng 1 điểm, liếc nhìn thùng rác màu xanh mà mình đã mua lại từ chợ trời với giá năm đồng, rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Âm thanh yếu ớt của thùng rác lại truyền qua cửa ký túc xá: " Lý Lý, khi trở về nhớ bọc túi rác cho tôi nhé."
"Biết rồi." Ôn Lý trả lời.
Bạn cùng lớp đi ngang qua tò mò nhìn Ôn Lý không biết đang nói chuyện với ai rồi quay lại thì thầm với bạn thân bên cạnh:
“Ôn Lý có nên đến bệnh viện kiểm tra não không? Có bằng tốt nghiệp rồi, cô ấy cũng không có ý định thi lên nữa, giờ chưa tìm được việc làm, rõ ràng nên đến bệnh viện nằm vài ngày."
“Cứ lảm nhảm hơn một tháng rồi, không nói chuyện với thùng rác thì nói chuyện với mấy cái cây dưới ký túc xá, cứ coi là chuyện riêng đi tôi cũng không xen vào được.”
"Nhưng mấy hôm trước cô ấy nói chân tôi thật sự rất hôi, đôi giày thể thao tôi mới mua chưa đầy tháng cô ấy nói nó không thích tôi mang nó quài, kêu tôi mua thêm vài đôi để thay đổi. Này chẳng phải là có bệnh sao ?”
"Tôi là một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, người theo đuổi xếp hàng dài sau lưng, ngày nào cũng tắm rửa, đắp mặt nạ, là một cô gái thanh tú tinh tế, sao mà hôi chân cho được? Chắc chắn là do giày, Lệ Lệ, cậu thấy có đúng không?"
Nói xong Lệ lệ vừa nãy trông như đang nghe chuyện phiếm, đột nhiên rút tay bạn cùng phòng ra rồi từ từ lùi lại, ngượng ngùng mở miệng:
“Ôn Lý tuy có chút vấn đề, nhưng những gì cô ấy nói cũng không hẳn sai.”
Trước vẻ mặt khó tin của bạn cùng phòng, Lệ Lệ nghĩ rằng dù sao ngày mai họ cũng đường ai nấy đi, cô không cần phải chịu đựng thêm nữa, liền mạnh dạn nói tiếp:
“Thay vì khuyên Ôn Lý đi bệnh viện, giờ cậu cũng nhận bằng rồi, nếu không vội tìm việc thì cũng nên đến bệnh viện đi.”
A Di Đà Phật, lời nhịn suốt bốn năm cuối cùng cũng thốt ra được, coi như là làm việc thiện giúp cho bạn cùng phòng tương lai của cô ấy, mình đúng là một người tốt.
Nói xong, giữa tiếng la hét giận dữ của bạn cùng phòng, cô lách vào phòng của bạn thân, nhanh chóng khóa cửa lại, để người có mùi hôi chân mà cô đã chịu đựng suốt bốn năm đứng bên ngoài.
"Lý Lý, tôi...hức...tôi ở đây." Từ xa, cô nhìn thấy có người đang chạy nhanh về mình, Trình Tây Tây không kìm được mà chảy nước mắt, lần này là vì vui mừng.
"Gâu gâu, gâu gâu."
Con đại hoàng lông vàng óng mượt dưới chân Trình Tây Tây sủa vài tiếng về phía người mới đi tới , đuôi sau mông vẫy vẫy điên cuồng, chiếc lưỡi đỏ thè ra vẫn còn ướt đẫm nước miếng.
"Đại Hoàng, sao không ngoan ngoãn tắm nắng ở bãi cỏ mà lại đi ghẹo Tây Tây?" Ôn Lý đi tới dùng tay nhẹ nhàng kéo Đại Hoàng khỏi Trình Tây Tây.
Khi mối nguy hiểm đã biến mất Trình Tây Tây mới thả lỏng cơ thể, chân mềm nhũn ngã xuống bãi cỏ thở hổn hển: "Đúng vậy, Đại Hoàng, sao mày cứ làm khó tao?"
Phải biết rằng lúc nhỏ sau khi bị chó cắn hai lần cô đã sinh ra ám ảnh với loài vật này. Bất kể chú chó đáng yêu thế nào, cô đều lập tức tránh xa ba thước.
Hai chân của đại hoàng lùi về phía sau ngồi xổm xuống. Đầu chó ngẩng lên nhìn Ôn Lý, chưa đầy một giây sau lại liếc nhìn về phía Trình Tây Tây, vừa chạm mắt nhau cô lại cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, khiến nó sủa hai tiếng nữa.
Đại Hoàng là chú chó nổi tiếng của trường, không có chủ cố định. Từ nhỏ đã lớn lên ở đây, ba năm trước còn dũng cảm cứu sinh viên trong vụ hỏa hoạn ở ký túc xá nữ. Thầy cô và sinh viên vì thế vô cùng yêu quý nó, mỗi ngày đều cho nó đủ loại đồ ăn vặt.
Ngày qua ngày, Đại Hoàng đã được “nuôi” thành "thùng phuy". Gần đây nó còn lên hot search vì quá mập, khiến cư dân mạng trách trường học nuông chiều quá, họ không sợ Đại Hoàng vì béo quá béo mà mắc bệnh sao?
Vô số người yêu chó trên mạng liệt kê những video về “bệnh do chó béo phì” với hàng chục triệu lượt xem, giáo viên và học sinh trong trường không còn cách nào phải ngừng cho đại hoàng ăn vặt.
Sau chuyện đó Ôn Lý không gặp Đại Hoàng mười ngày, bây giờ nhìn qua vận khí giảm năm điểm, chó cũng sụt mất ba ký mặt không còn tròn trịa nữa.
"Tao không hiểu, nói tiếng người đi." Ôn Lý nghiêm mặt đứng giữa Đại Hoàng cùng Trình Tây Tây, chặn ánh mắt thèm thuồng của nó.
Đại Hoàng ngừng vẫy đuôi, ngoan ngoãn đáp: “Chó muốn ăn bánh bao nhân thịt gà, chó đói một ngày rồi, chó có làm sai gì đâu, các người hết yêu chó rồi.”
"Human đúng là sinh vật sáng nắng chiều mưa."
Ôn Lý thở dài, quay sang chuyển lời Đại Hoàng Cho Tây Tây.
Trình Tây Tây ngẩn người nhìn hai cái bánh bao thịt heo lớn cô mua hết bốn đồng: "Đây là bánh bao thịt heo, không phải thịt gà. Tớ bị dị ứng với thịt gà, không ăn được thịt gà."
Vừa nói xong gương mặt tròn trĩnh của Trình Tây Tây đã bắt đầu đỏ bừng, ngứa ngáy khắp người. Cô cố kìm tay không đưa lên mặt gãi, không tin nổi: “Đại Hoàng, đây thật sự là bánh bao thịt heo, tao đã xem kỹ trước khi mua cũng ăn mấy lần rồi.”
Càng nói Trình Tây Tây càng hoảng sợ, cơn ngứa như lửa thiêu cháy qua thịt, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Đại Hoàng: “Gâu gâu gâu gâu…”
Mũi chó rất thính, rõ ràng là thịt gà làm sao mà nó nhầm được. Cô không ăn thì vứt cho chó đi, chó đói lắm rồi.
Đại Hoàng khó chịu cào đất, cố vượt qua Ôn Lý để đến trước mặt Trình Tây Tây xin ăn.
Thấy Tây Tây rõ ràng là dị ứng, Ôn Lý tin lời Đại Hoàng, biết Tây Tây không thể ăn bánh bao thịt gà. Cô lấy bánh từ tay Tây Tây đặt xuống đất, dặn Đại Hoàng ăn xong nhớ xử lý túi nhựa rồi đưa Tây Tây lên lầu.
Trong mùa tốt nghiệp, ký túc xá bốn người chỉ còn lại cô và Trình Tây Tây. Ôn Lý theo lời của Tây Tây lấy từ tủ ra lọ thuốc dị ứng, rót nước rồi nhẹ nhàng đỡ cô uống, sau đó mới khẽ hỏi: “Không cần đến bệnh viện thật sao?”
Tây Tây cười gượng, nhà cô chẳng mấy khá giả, mấy lần dị ứng trước đều dựa vào thuốc tự mang để vượt qua.
“Không sao đâu, không nặng lắm, tớ nghỉ chút là ổn thôi.” Cô ấy tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể, thở mệt mỏi. “Nếu không nhờ Đại Hoàng, tớ còn chả biết mình vừa ăn phải gì.”
“Nhưng nếu Đại Hoàng không lên tiếng, có lẽ tớ đã tự ‘đánh lừa’ được cơ thể để vượt qua.”
Suy cho cùng mọi chuyện đều là do thể chất không ăn được thịt gà này gây ra.
"Không, Lý Lý, hôm nay tôi không thể chịu đựng tội lỗi này một cách vô ích được. Tôi muốn tố cáo ông chủ ở cửa sổ 13."
“Không được, Lý Lý, hôm nay tớ phải chịu khổ như vậy, không thể cho qua được. Tớ phải khiếu nại ông chủ ở cửa số 13, treo đầu heo bán thịt gà.”
Trình Tây Tây vừa nói, vừa chụp vài tấm ảnh mặt và tay mình, rồi tìm giấy kiểm tra dị ứng ở bệnh viện, chụp lại gửi cho bộ phận quản lý hậu cần của trường.
“Tớ tìm được việc ở gần trường, nếu quầy này không cải thiện, với bằng chứng trong tay tớ sẽ khiếu nại bất cứ lúc nào”. Trình Tây Tây tức giận nói.
Nhìn thấy Văn Lịch bọc túi rác màu đen vào thùng rác, cô ấy thắc mắc: "Lý Lý, tớ nhớ nửa tiếng trước đã thay rồi, sao giờ lại thay nữa?"
Ôn Lý thở dài: “Tên nhóc này đã năn nỉ mình mấy lần, nếu không thay nó sẽ khóc mất.”
Trình Tây Tây nhìn cô khó hiểu: " Lý Lý, hay là cậu thử tới bệnh viện khám xem."
Trình Tây Tây có thể hiểu được việc Ôn Lý nói chuyện với Đại Hoàng, việc giao tiếp với thú cưng dù ít người làm nhưng làm tốt thì thu nhập không hề nhỏ. Có tài như thế, Ôn Lý cũng đỡ phải lo lắng về khoản vay học phí sau khi tốt nghiệp.
Nhưng chuyện Ôn Lý có thể nói chuyện với… thùng rác thì lại là chuyện khác. Tây Tây, một cô gái thuần túy sống theo lẽ thường, dù có cố gắng cũng không thể tự thuyết phục mình để chấp nhận nổi chuyện kỳ lạ này.
Trình Tây Tây lo lắng vô cùng, chỉ sợ cô gái xinh đẹp như Ôn Lý gặp chuyện gì đó mà khiến đầu óc bị ảnh hưởng.
Thùng rác với chỉ số vận khí 79 hừ một tiếng, đầy vẻ trách móc: “Lý Lý, sao Tây Tây vẫn không tin cậu vậy?”
Ôn Lý cười nhẹ chạm vào nó: “Vì xưa đến nay chưa từng có thùng rác thành tinh. Viết thành truyện cũng khó, đến nỗi việc tìm đối tượng cho nó cũng khiến tóc tác giả bay theo gió.”
Thùng rác bẽn lẽn trả lời: “Đừng lo, tôi không kén chọn. Chỉ cần tìm cho tôi một thùng rác thông minh màu đỏ là được rồi.”
Ôn Lý:......
"Không có tiền đâu, nhóc cũng còn trẻ, tạm thời cứ độc thân đi. Yêu sớm dễ gây ảnh hưởng xấu."
Trình Tây Tây: …
Nhìn cô bạn cùng phòng lại nói chuyện với thùng rác, Trình Tây Tây có chút bối rối nhưng nhắc đến tiền, cô liền lấy điện thoại ra.
“Lý Lý, cậu xem video này đi, đã có ba mươi ngàn lượt thích rồi. Mọi người đều khen cậu xinh đẹp, còn hỏi tài khoản Douyin của cậu nữa. Đúng lúc cậu đang thiếu tiền, sao không thử livestream kiếm thêm thu nhập?”
“Tin tớ đi, với nhan sắc của cậu, chỉ cần chăm chỉ quay video, một tháng đạt ba mươi ngàn fan không thành vấn đề.”
Chỉ một video ăn kem bình thường giữa cô ấy và Lý Lý cũng đủ giúp Trình Tây Tây tăng thêm một ngàn năm trăm fan, khiến cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Livestream sao?
Trong túi chỉ còn ba ngàn tệ kiếm được từ việc làm thêm, nghĩ tới sau khi tốt nghiệp phải rời khỏi ký túc xá mà vẫn chưa tìm được phòng hay việc làm thích hợp, Ôn Lý bắt đầu dao động.
Nhưng cô không muốn dựa vào sắc đẹp để thu hút lượt xem. Cô tin mình hoàn toàn có thể tận dụng "bàn tay vàng" đặc biệt để mở ra một hướng đi mới trong ngành livestream.
Hệ thống Vạn Vật vừa bắt được suy nghĩ của chủ nhân liền suýt bật khóc: 【kí chủ à, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi! Nếu còn không kiếm điểm, tôi sắp cạn sạch năng lượng rồi đây.】
Đúng vậy, việc trò chuyện với thùng rác trong ký túc xá, chú chó Đại Hoàng dưới lầu, cây nhỏ dưới lầu, hay thậm chí cả đôi giày thể thao của cô bạn cùng lớp đều tiêu hao năng lượng của hệ thống Vạn Vật.
Cách để phục hồi năng lượng là giúp các đối tượng giao tiếp giải quyết những rắc rối của họ, từ đó tích lũy điểm cảm kích và yêu thích từ họ.
Trải qua một tháng tiếp xúc với hệ thống, Ôn Lý lúc đầu vừa dè chừng vừa nghi ngờ tai mình có vấn đề, đã mất mười ngày đấu tranh tư tưởng với hệ thống, cô cuối cùng cũng ký hợp đồng trở thành kí chủ, mở ra khả năng giao tiếp với mọi vật có nhận thức riêng.
Cô thậm chí có thể nhìn thấy giá trị khí vận của chúng, từ đó đánh giá liệu chúng có cần giúp đỡ hay không.
Mùa tốt nghiệp cũng là mùa thi cuối kỳ, sau khi liên kết với hệ thống, Ôn Lý phải đối mặt với các kỳ thi và luận văn tốt nghiệp, những đối tượng có thể giúp cô tích lũy điểm chỉ còn lại thùng rác thích sạch sẽ trong phòng, cây nhỏ mới trồng dưới lầu chưa quen môi trường mới, cùng em chó Đại Hoàng đang phải giảm cân.
Cái mà cô chưa hoàn thành là giúp đôi giày của cô bạn cùng lớp, Ôn Lý cảm thấy áy nấy vì mình không thể giúp đỡ.
Chỉ có ba đối tượng cần trợ giúp, nên điểm yêu mà Ôn Lý kiếm được cũng không nhiều.
Cô liếc nhìn dữ liệu hệ thống, điểm yêu thích đã giảm từ 35 xuống 10, điểm cảm kích cũng giảm từ 49 xuống 15.
Đang nhìn những con số ít ỏi đến đáng thương này thì bỗng nhiên, điểm cảm kích và yêu thích của Ôn Lý nhảy lên hai lần.
Thì ra là từ Đại Hoàng, nó gửi đến 5 điểm cảm kích và yêu thích, còn thùng rác thì tặng mỗi loại thêm 3 điểm.
Hệ thống vạn vật nức nở: 【Ký chủ, với chút điểm số này nếu cô còn không kiếm thêm năng lượng, tôi sắp phải ngủ đông rồi đây!】
Hệ thống vạn vật sốt ruột, càng lo lắng hơn khi trong ngôi trường rộng lớn này, đến nay chỉ có bốn sinh vật sở hữu được ý thức.
Liệu có phải vì cấp bậc của nó chưa đủ cao, không thể tiếp cận được những sinh vật có trí tuệ cấp cao, hay là do từ trường của thế giới này quá yếu khiến cho số lượng vật có ý thức trở nên hiếm hoi đến vậy?
Ôn Lý xấu hổ sờ mũi, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời có chút đỏ vì suýt chút nữa trì hoãn việc của hệ thống.
Cô nhanh chóng trả lời: “Giấy tốt nghiệp đã có rồi, tôi sẽ bắt đầu kiếm tiền ngay, nhưng đợi thêm một chút, tôi cần tìm hiểu về quy trình livestream đã.”
Nếu buổi phát sóng trực tiếp thành công, cô sẽ không phải tốn tiền đi lại khắp nơi.
Những người xem từ bốn phương tám hướng chính là đôi mắt của cô, một mũi tên trúng 2 con nhạn…