Lý Vệ Quốc biết Hoan Hoan không phải con ruột của em gái và em rể, bội phục hai người từ tận đáy lòng, bởi vì họ giấu rất kỹ. Ngoài hai vợ chồng này, đoán chừng tất cả họ hàng đều không biết. Quan trọng là họ đối xử vô cùng tốt với Hoan Hoan, không khác gì con ruột, cho nên cho dù Hoan Hoan không giống hai vợ chồng họ, căn bản không ai nghi ngờ Hoan Hoan không phải con ruột.
Mọi người còn cho rằng là sinh ba, chắc chắn khác với sinh một. Hoan Hoan xinh đẹp, đoán chừng là giống bà cô nào đó đời trước.
Cách nhìn của Lý Vệ Quốc đối với Lục Vân Triết và Khương Nhã càng đơn giản, biết họ không phải cố ý bỏ con, bây giờ mới tìm tới là vì bất đắc dĩ, trong lòng chỉ đồng cảm với họ, không có suy nghĩ oán trách.
Ông ấy sợ em rể mất mát, còn an ủi em rể: “Cho dù Hoan Hoan nhận ba mẹ ruột, em cũng đừng quá buồn, coi như sau này có thêm thân thích.”
Hai người nói xong, đang định quay lại tiếp khách, Diệp Trường Vinh nhìn thấy anh cả đạp xe đạp, thồ một số đồ tới: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”
Bác cả Diệp chào em trai và anh trai thông gia, xong rồi nói: “Chị dâu em hái được ít sơn trà, đào trên núi, bảo anh mang tới cho các em.”
Diệp Trường Vinh cạn lời, hôm nay thật quá trùng hợp, anh cả tới, vừa hay thấu tỏ chuyện của Hoan Hoan, để anh cả quay về nói với người nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT