“Giáo sư Lục, em 17 tuổi.” Diệp Hoan nhìn giáo sư Lục ở cự ly gần, phát hiện trong tướng mạo của ông ấy lộ ra nho nhã, trông có vẻ là một người kiểu quân tử khiêm tốn. Nhìn xa ông ấy là một giáo sư nho nhã có sức hút, nhưng nhìn gần có thể nhìn thấy nếp nhăn dạng gợn sóng trên trán khá rõ ràng của ông ấy, đây là biểu hiện của việc tâm thần bất an lâu dài, chứng tỏ ông ấy luôn nhớ mong vợ con chưa tìm được.
Lục Vân Triết: 17 tuổi? Nếu ông ấy có con gái, có lẽ cũng 17 tuổi, đối chiếu được rồi!
Sau đó Lục Vân Triết cố nén kích động trong lòng, hỏi tiếp: “Nhà em ở đâu?”
Diệp Hoan không che giấu, trực tiếp đáp: “Trấn Phượng Hoàng, huyện N, thành phố A, tỉnh S.” Những tài liệu này đều có thể tra được, Diệp Hoan muốn nói dối cũng vô dụng.
Thành phố A tỉnh S, không phải chính là thành phố ông ấy và vợ kết hôn lúc học đại học sao? Lục Vân Triết nghĩ: Năm đó không phải ông ấy bị điều chức đi sớm một bước, cũng sẽ không tới mức vợ vô duyên vô cớ mất tích, ông ấy cũng không tìm được chút manh mối nào, khiến ông ấy hối hận cũng đã muộn.
Tuy Diệp Hoan là cô gái huyện thành dưới sự quản lý của thành phố A, nhưng có thể vợ từng tới trấn Phượng Hoàng ở huyện N, còn bất đắc dĩ gửi gắm con gái cho gia đình khác chăm sóc. Không phải không có khả năng này. Lục Vân Triết biết vợ vô cùng mong đợi sự xuất hiện của con, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, bà ấy tuyệt đối sẽ không gửi con gái ruột vừa chào đời cho người khác chăm sóc.
Lục Vân Triết tìm vợ con nhiều năm, bây giờ nhìn thấy Diệp Hoan giống hệt vợ mình, lực tưởng tượng phong phú, muốn chứng minh Diệp Hoan là con gái ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play