Có thể bởi vì hoàn cảnh gia đình, Kỷ Nguyên Trân khá đơn thuần, thi thoảng có hơi trái tính trái nết nhưng không khiến người ta ghét, Diệp Hoan luôn coi cô ấy là em gái, bình thường chăm sóc cô ấy không ít.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, em thích ở với chị hơn, người trong phòng ký túc bọn em…”
Diệp Hoan vội ngắt lời của Kỷ Nguyên Trân: “Được rồi, đừng nói nữa, có chuyện gì đợi cuối tuần về chỗ sư huynh chị rồi nói, chúng ta tới chỗ anh ấy nấu đồ ngon ăn.”
Diệp Hoan không dám để Kỷ Nguyên Trân nói chuyện ký túc bất phân trường hợp, lỡ như bị nghe thấy, truyền tới chỗ người ta thì không hay.
Kỷ Nguyên Trân vừa nghe Diệp Hoan hứa nấu đồ ngon cho cô ấy, càng vui hơn, chu đáo nói: “Vậy Hoan Hoan chị mau về nghỉ đi, mấy hôm huấn luyện quân sự quá mệt!”
“Ừm, chị đi đây, em về đi.”
Sau khi về, Diệp Hoan chia nửa quả dưa còn lại, bốn người cùng giải quyết hơn nửa cái dưa hấu. Khương Đình Đình và Trịnh Hạ ăn dưa hấu của Diệp Hoan, định hôm khác mời cô ăn thứ khác. Chỉ có Lưu Yến muốn đợi kiếm được tiền rồi mới mời Diệp Hoan, nhưng Diệp Hoan đối tốt với cô ấy, Lưu Yến đều nhớ hết. Hết cách, ai bảo hiện giờ cô ấy là người nghèo nhất, ngay cả phí sinh hoạt cũng tính toán từng chút, không dám tiêu hơn một hào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT