Nhiễm Hàn lại hỏi: “Vậy nó ăn gì?”
“Chiến Thần ăn gì cũng được, rất dễ nuôi. Bình thường em đều cho nó ăn cơm mà nhà em ăn.”
“Được, anh biết rồi. Anh sẽ nuôi Chiến Thần giúp em, em yên tâm đi học đi.” Nhiễm Hàn suy nghĩ, chỉ cần lúc anh ấy mua cơm hoặc nấu cơm để ra một phần cho Chiến Thần là được.
Không sai, đừng thấy Nhiễm Hàn giao tiếp khá hờ hững, nhưng anh ấy lại biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề nấu nướng rất tốt. Không phải Nhiễm Hàn có thiên phú nấu ăn, hoặc là thích nấu ăn, mà là hoàn cảnh sống từ nhỏ bức anh ấy biết nấu cơm.
Từ nhỏ anh ấy theo sư phụ ở đạo quán, trước đây khi anh ấy còn nhỏ, sư phụ mời một lão bà bà ở trong thôn dưới núi nấu cơm giúp, ăn uống vẫn được xem là bình thường, cứ kéo dài như vậy mấy năm. Đợi tới khi tiểu Nhiễm Hàn bảy tuổi, lão bà bà qua đời, cơm của hai thầy trò lại rơi vào tay Hành Vân đạo trưởng, từ đây hai người ăn cơm bữa đói bữa no.
Trước đây chủ yếu là vì chăm sóc tiểu Nhiễm Hàn, Hành Vân đạo trưởng mới mời người nấu cơm. Bình thường ông ấy đều tự tùy ý nấu gì đó ăn, tay nghề không được tốt lắm, chỉ là có thể lấp no bụng mà thôi, nếu thực sự thèm sẽ đến quán cơm ăn bữa đỡ thèm.
Có lẽ do mấy năm Hành Vân đạo trưởng không nấu cơm, tay nghề xa lạ, cho nên vừa nhận việc nấu cơm, thi thoảng nấu cháo sẽ nấu ra hồ, xào rau sẽ xào cháy…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT