Bà ngoại Diệp Hoan sờ áo lông vũ hài lòng nói: “Vẫn là con gái chu đáo, may mà con sinh một đứa con gái, nếu không lấy đâu ra áo bông nhỏ chu đáo. Mẹ nói con nghe, con trai không bằng con gái. Mẹ không thấy con trai nhà ai cả ngày lo lắng mua đồ cho ba mẹ cả, đều là con gái thường mang đồ về nhà mẹ…”
Lý Vệ Hoa bật cười: “Mẹ, mẹ nói như vậy, cũng bao gồm anh cả con trong đó rồi.”
“Anh cả con không phải người chu đáo, con xem nó lo liệu mua quần áo cho mẹ và ba con khi nào đâu, còn không phải đều là con mua?”
“Không phải anh con cho ba mẹ tiền dưỡng lão sao?”
“Đó là tiền nó nên đưa, nếu không chẳng phải uổng công nuôi lớn nó?”
Đợi khi Lý Vệ Hoa tặng áo lông vũ do Diệp Hoan mua cho ông bà nội, bà không nói thật với ba mẹ chồng, chỉ nói đây là quần áo do bà và Trường Vinh hiếu kính. Bởi vì nhà chồng quá nhiều người, Lý Vệ Hoa sợ bà nói chuyện của Hoan Hoan cho mẹ chồng biết, mẹ chồng lại nói với con cái của bà cụ, chẳng phải mọi người đều biết cả sao. Nếu có người trong đám họ hàng coi thường Hoan Hoan thì phải làm sao? Bà lại không thể tìm người đánh nhau.
Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, xem bói xin bùa là mê tín dị đoan. Hoan Hoan chỉ là một đứa trẻ, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không muốn để con chịu ánh mắt dị thường của họ hàng, liền giấu thay cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play