Ông chủ quầy làm ngành này nhiều năm, biết không ít kiến thức đồ cổ, nhưng chưa từng học chính thống, nhận biết đồ cổ thuộc trình độ nửa vời, thi thoảng có thể nhìn chuẩn, thi thoảng nhìn không chuẩn. Vừa hay ông ấy nhận biết điêu khắc ngọc kém nhất, ông ấy cũng không biết mấy con giáp này có phải là đồ cổ lâu năm không, hay là ngọc điêu khắc kém cận hiện đại. Bởi vì nhìn từ chất ngọc lốm đốm, mấy con giáp điêu khắc ngọc này thật sự không được tốt lắm.
*
Diệp Hoan nghe ngữ khí của ông chủ sạp giống như là muốn hét giá, nhưng cô vừa nhìn tướng mặt của ông ấy, không phải chứ?
Diệp Hoan: “Ông ơi, cháu chỉ thấy vui nên hỏi thử bao nhiêu tiền, mua hay không chưa biết.” Nếu ông đòi giá đắt, cô sẽ nói ra chuyện đồ vật mang âm khí. Người bình thường đều kiêng kỵ những thứ này, dù sao thì cô cũng không phải gạt người.
Ông chủ quầy nghe Diệp Hoan nói, vẫn mỉm cười hiền từ: “Cô bé, ông cũng không muốn lừa cháu, mấy con giáp này nếu cháu muốn thì bỏ năm mươi tệ cầm đi.”
Đây là đồ ông ấy thu mua với giá hai mươi tệ ở quê, không tính là đắt. Đòi Diệp Hoan năm mươi, có thể kiếm được ba mươi, tuyệt đối không gài Diệp Hoan. Nếu gặp phải chủ quầy không ra gì bán đồ cổ, không chừng sẽ ra giá trăm tệ tới nghìn tệ. Huống hồ đây đúng thật là đồ cổ.
Nhưng ông chủ quầy cho rằng năm mươi tệ thật sự không ít, trẻ con của gia đình bình thường tuyệt đối sẽ không thể lấy tiền mua những thứ nhìn được chứ không dùng được này. Nếu mua, về nhà bị ba mẹ biết, chắc chắn bị họ đánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play