Theo sương mù dày đặc dần tan, tiếng ca ê ê a a và tiếng nói chuyện ríu rít rõ ràng truyền vào lỗ tai. Sương mù tan hẳn, Hàn Hướng Nhu phát hiện mình vẫn ở căn nhà của Nhà lớn họ Trương như cũ, ngoài cửa sổ không phải màn đêm đen nữa mà là ánh nắng tươi sáng, tiếng chim chóc hót lanh lảnh hơn hẳn.
Căn nhà không đơn sơ giống như tối hôm qua bọn họ ở, màn giường được treo trên móc hai bên, trong cái giá trên giường có để đệm chăn tinh xảo. Giữa căn nhà có một bàn tròn, bên trên khăn trải bàn thêu hoa có để trà nước và điểm tâm. Trên bàn trang điểm để một số đồ trang điểm chai lọ vại bình, ngăn kéo phía dưới nửa mở, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cái hộp trang sức xinh đẹp.
Lý Đại Đông nhìn thấy tất cả đang diễn ra thì lòng bàn tay toát mồ hôi: “Đạo hữu Hàn, có phải những người biến mất đều đến nơi đây hay không? Đây là nơi nào vậy?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu gặp phải tình huống như này, cô lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Không rõ lắm, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”
So với sự bình tĩnh của Lý Đại Đông và Hàn Hướng Nhu thì mấy người thiếu gia Trương và Đại Băng bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Căn nhà này sao lại biến dạng? Có phải chúng ta rơi vào ổ quỷ hay không?”
Lý Đại Đông vừa muốn giải thích hai câu thì thấy Hàn Hướng Nhu nhanh chóng tóm lấy anh ta kéo vào trong màn giường. Rất nhanh cầu thang truyền tới tiếng bước chân ồn ào, nghe giọng nói đoán rằng có vài người tiến vào.
“Đây là người hầu mới tới sao?” Một tiểu thư trẻ tuổi không mấy kiên nhẫn nói: “Đưa tới nơi này của ta làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT