Lúc này tuy đã tới giờ tan làm nhưng người ở trong văn phòng vẫn không ít. Đối với người làm ở cục điều tra linh dị thì không có khái niệm giờ tan tầm, chỉ cần có vụ án c.h.ế.t người thì ai cũng đừng mong về được nhà.
Trương Chiêu Dục dẫn Hàn Hướng Nhu vào văn phòng của ông rồi đưa tư liệu về tình tiết vụ án cho cô: “Ở khu ruộng thuộc vùng nông thôn của thành phố Lâm Hải có một tòa nhà lịch sử hơn trăm năm tên là Nhà lớn của họ Trương. Nhà lớn của họ Trương này được tu sửa từ trước và sau năm 1900, là ngôi nhà của gia đình giàu có Trương Thế Phong. Về sau do chiến tranh nên nhà họ Trương vợ con ly tán, nhà cửa cũng hoàn toàn đổ nát. Sau giải phóng, chính phủ vốn dự định phá hủy căn nhà này nhưng mỗi lần định khởi công lại xảy ra chuyện, trước sau không ít người đã c.h.ế.t nên chuyện này bị trì hoãn. Cho đến 20 năm trước, một người đàn ông trung niên tên là Trương Ly Mạt đột nhiên xuất hiện ở Lam Hải, ông ta mua Nhà lớn của họ Trương rồi mất ba năm sửa chữa toàn bộ đình viện lầu các cùng với hơn ba mươi căn nhà. Vào ngày hoàn công đó Trương Ly Mạt mời rất nhiều khách tới Nhà lớn của họ Trương uống rượu chúc mừng, nhưng ngày hôm sau mọi người lại phát hiện Trương Ly Mạt và những người được mời đến uống rượu đã biến mất không thấy.”
Phản ứng đầu tiên của Hàn Hướng Nhu chính là: “Bọn họ cùng nhau rời đi?”
Trương Chiêu Dục lắc đầu: “Những người được mời lúc ấy đều là người có địa vị kinh tế hay địa vị xã hội nhất định, bọn họ đều mang theo tài xế. Lúc ấy xe đỗ ở bên ngoài Nhà lớn của họ Trương, các tài xế vẫn ở trên xe chờ. Theo lời của các tài xế đó, trước nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ, ầm ĩ cho đến hai ba giờ sáng thì bỗng dưng tất cả âm thanh đều biến mất. Lúc ấy tài xế còn cho rằng họ uống say ngủ rồi nên cũng không để ý. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau vẫn không thấy người đi ra, bọn họ không chờ được cùng nhau đi vào tìm, lúc này mới phát hiện người ở bên trong đầu mất tích một cách ly kỳ.
Trương Chiêu Dục lấy một ít ảnh chụp đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Tường viện Nhà lớn của họ Trương cao tầm 3m, xem trên hồ sơ lúc đó thì bức tường trước và sau viện đều có rêu xanh, không có dấu vết từng có người leo trèo.”
Hàn Hướng Nhu nhận lấy chồng ảnh chụp rồi giở ra xem thì không phát hiện lạ thường nào. Cô thả ảnh chụp lên bàn làm việc rồi hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Đã qua 20 năm rồi, lại muốn điều tra cái gì ạ?”
Trương Chiêu Dục cười khổ: “Hiện tại gần đây chẳng phải đang lưu hành phần mềm cái gì mà phát sóng trực tiếp khoe khang sao, tháng trước có một nhóm người trẻ tuổi không sợ c.h.ế.t chạy đến Nhà lớn họ Trương chơi phát sóng trực tiếp, tất cả đều biến mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT