Căn phòng sau vách tường có diện tích nhỏ, không đến mười mét vuông, từ vị trí của Trương Thịnh thì chỉ cần liếc mặt một cái là có thể nhìn thấy tận sâu trong. Kê sát vách tường trong phòng là một cái giá gỗ, từng hàng đều là bài vị. Viện trưởng Trương đi vào, phe phẩy tiền giấy trong tay và dùng ngữ điệu nói chuyện phiếm với bài vị: “Tối hôm qua lúc các ông các bà tới chơi mạt chược ai đánh rơi tiền vậy?”
Trương Thịnh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cậu ta rụt tay về theo bản năng. Khăn trải bàn bay phất phơ vài lần rồi rũ xuống che kín Trương Thịnh. Qua nửa phút, bỗng nhiên Trương Thịnh nghe được một cụ già hỏi lại: “Nhặt ở chỗ nào?”
Viện trưởng Trương: “Ở cạnh bàn thứ hai.”
Một cụ bà nói: “Vậy chắc chắn là của tôi rồi.”
Một giọng nói khác lại vang lên: “Tôi cảm thấy đó là của tôi! Buổi sáng hôm nay sau khi tôi trở về thì phát hiện trong túi thiếu một tờ, viện trưởng Trương bà nhìn xem trên mặt tờ tiền kia có phải có dấu tay đen hay không?”
Tiếng người nói chuyện càng ngày càng nhiều, bên ngoài khăn trải bàn vang lên những tiếng bước chân, thậm chí có người ngồi ở bên cạnh cái bàn chỗ Trương Thịnh đang trốn này, còn vân vê mạt chược kêu lạch cạch.
“Đừng chơi nữa.” Viện trưởng hét to một tiếng: “Cơm đã thắp hương xong rồi, nhanh đi ăn đi. Đúng rồi, hôm nay trong viện có ba tình nguyên viên đến, lúc ăn cơm là các ông các bà có thể thấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT