Giờ phút này, Lý Phượng Quyên xưa nay tự xưng tính tình tốt nhìn Trần Kiến Thành như thế cũng không vui nổi: “Lão Trần, nhiều năm như vậy bốn cháu trai của ông ăn ở trong nhà tôi chưa bao giờ nói cái gì, ba anh em ông coi nhà ta như khách sạn nói đến là đến tôi cũng không ý kiến. Tôi tự nhận là nhà ta cũng đối tốt với mấy người nhà bọn họ nhưng ông xem bọn chúng làm cái này gọi là gì?” Tay Lý Phượng Quyên chỉ vào màn hình tức đến nỗi run rẩy lên: “Ông không biết xấu hổ mà còn không đành lòng, ông xem bọn chúng rước thứ gì về nhà đi, nếu không phải Lisa may mắn gặp được người tài ba thì một nhà ba người chúng ta đã mất mạng rồi.”
Lisa nhìn màn hình theo dõi ở tầng một thấy ông lão Trần đang bồn chồn ở cửa cầu thang cũng không nhịn được chế giễu: “Lúc nãy giọng cha kêu to như vậy mà ông ta giống như không nghe thấy , những cháu trai ông ta vừa gào lên là ông ta đi ra còn nhanh hơn bất kỳ ai.”
Trên mặt của Trần Kiến Thành liện lên thần sắc thống khổ, hổ dữ còn không ăn thịt con đâu, cách làm của lão ta thật sự khiến lòng người nguội lạnh. Tuy ông biết lão ta trọng nam khinh nữ nhưng ông không nghĩ tới lão ta lại có thể làm đến mức này; vậy mà muốn hại c.h.ế.t nhà ông để cháu đích tôn kế thừa tài sản của ông, thật sự là quá độc ác.
“Đến khi trời sáng tôi sẽ sai người đưa cha và ba nhà bọn họ về quê. Còn nhà ở và xe vẫn chưa từng sang tên cho bọn họ, tôi sẽ gọi người bán luôn.” Trong lòng Trần Kiến Thành lạnh lẽo: “Nhiều năm như vậy tôi cũng đối xử với bọn họ coi như tận tình tận nghĩa rồi.”
Lisa coi như còn vừa lòng với quyết định này, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cha, cha nên sớm làm như vậy.”
Hàn Hướng Nhu nhìn thời gian, đã sắp tới 3 giờ, cô ngáp một cái rồi đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi xuống nhìn xem.”
Một nhà ba người Trần Kiến Thành đi theo sau Hàn Hướng Nhu tới chỗ cầu thang, vịn tay lên lan can nhìn xuống, chỉ thấy tầng hai bị một màn sương đen bao phủ nên không thấy rõ cái gì.
Hàn Hướng Nhu lấy ra hồ lô nhỏ như ngón tay từ trong túi rồi vứt ra ngoài, hồ lô lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt phình to gấp mấy lần, chỉ một lát đã hút tất cả sương đen ở tầng hai vào trong bụng rồi uốn éo eo bay trở về trong tay Hàn Hướng Nhu.
Sương đen không còn, ông lão Trần bồn chồn vài tiếng đồng hồ chống cây gậy bước vội lên, vừa lúc chạm mặt với Trần Kiến Thành đang ở cửa cầu thang tầng hai. Trần Kiến Thành vừa định mở miệng thì thấy ông lão Trần bước lảo đảo lùi về sau vàu bước rồi tê tâm liệt phế gào lên: “Quỷ!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play