Có lẽ do phần hồn của Lê Chính Tắc ảnh hưởng lớn đến Đô Thị Vương, dù đã trở lại thân phận Diêm Vương, ông ấy vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi mà ông ấy cho là không quan trọng: "Linh hồn của Lê Chính Tắc là hồn chủ của ta, khi tỉnh hồn đủ mạnh sẽ khôi phục ký ức. Để tránh phần hồn mang ác niệm gây sai lầm, ảnh hưởng đến việc trở lại của Diêm Vương, sau khi khôi phục ký ức, Lê Chính Tắc đã phong ấn phần hồn ác trong huyền châu. Nhưng đó đã là chuyện từ mấy trăm năm trước, huyền châu bị mất, còn lại sao đến tay Thiên Sư Phủ, ta không biết." 
Hàn Hướng Nhu nhíu mày, ngập ngừng hỏi: "Làm sao hắn tại biết tổ sư gia của tôi?" 
"Tổ sư gia của cô, Hàn Tĩnh Tu sao?" Đô Thị Vương cười, vẻ uy nghiêm giảm đi nhiều, thậm chí có chút ngây thơ, đáng yêu: "Tổ sư gia của cô từng náo loạn địa phủ, thả cả âm vong của chúng ta. Thú thật, Thập Điện Diêm Vương đều đau đầu khi gặp ông ấy." 
Đô Thị Vương cười khẽ: “Có lẽ ấn tượng của ta về ông ấy quá sâu đậm, nên ngay cả làn hồn cũng nhớ rõ sự tồn tại của ông ấy."
Hàn Tĩnh Tu chưa từng nhắc về quá khứ của mình, đôi khi chỉ nói về thời kỳ huy hoàng của phái Thiên Nhất từ ngàn năm trước. 
Thế gian chỉ biết tổ sư khai sơn của phái Thiên Nhất tài hoa tuyệt đỉnh, danh chấn thiên hạ, nhưng không ai biết ngài ấy đã trải qua điều gì hay có người nào thương yêu, thậm chí Hàn Hướng Nhu cũng không biết vì sao ông ấy lại náo loạn địa phủ. Tất cả đều trở thành bí mật được Hàn Tĩnh Tu giữ kín trong lòng theo thời gian.
Hàn Hướng Nhu thở dài, tập trung vào mục đích lần này: “Quỷ vương muốn phản loạn rốt cuộc tên gì? Hắn đã lấy gì từ đây?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play