"Ba ngày rồi sao?" Cố Bách Nhiên có hơi sửng sốt: “Tôi cứ nghĩ là mới một lúc thôi.“ 
Anh cúi đầu nhìn bản thân: “Không phải là mình ba ngày không ăn không uống sao? Thế mà cũng không cảm thấy đói bụng."
Hàn Thịnh Vĩ nhìn anh đầy hâm mộ: “Tôi nghe Nhu Nhu nói đã từng nhập định qua bảy ngày bảy đêm không biết đói khát, nói linh khí bồi bổ cơ thể còn hơn ăn cơm, tôi cũng không biết bao giờ tổ sư gia mới chỉ dạy cho mình.” 
Cố Bách Nhiên vỗ vai anh: “Được rồi, tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi phải mau chóng sắp xếp để chuẩn bị đi địa phủ.”
Cố Bách Nhiên trở về phòng tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra Lưu Thục Cầm đã chuẩn bị cơm nước xong. Người ta đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, mặc dù Hàn Hướng Nhu không tim không phổi, nhưng Lưu Thục Cầm thì lại nhìn thấy rất rõ, đã sớm coi Cố Bách Nhiên là con rể, đối xử với anh còn tốt hơn con ruột. 
Lưu Thục Cầm nghĩ tới việc ba ngày không ăn không uống, bà đã cố ý ninh canh đầu cá và đậu hũ cả buổi chiều, ngoài ra còn có cá kho đu đủ, củ cải hầm thịt bò, thịt hầm nút thắt, sườn hầm tiêu và mấy món ăn khác, bày đầy cả một bàn lớn.
Lưu Thục Cầm đang gọi Cố Bách Nhiên tới ăn cơm, thấy Tổ sư gia mặc trường bào màu trắng không nhuốm bụi trần đi tới. Ông Hàn ngồi ở vị trí trung tâm lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: “Lão tổ, ngài tới ăn cơm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play