Không biết có phải nghe được lời của Hàn Hướng Nhu hay không, Tăng Hiền Lương nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của tà Phật ngoài hành lang dừng lại một chút, có vẻ như vô cùng xấu hổ. Hàn Hướng Nhu không chỉ nói suông mà cô hào phóng vung mấy lá bùa ra.
Sau khi lá bùa bốc cháy trên không trung, một chuỗi quả cầu ánh sáng cỡ quả dưa hấu chui từ trong đó ra, chiếu sáng hơn cả lúc bật đèn. Thậm chí còn có hai quả cầu ánh sáng bay từ trong phòng ngủ ra ngoài, vô cùng quan tâm treo lơ lửng trên đỉnh đầu tà Phật, sợ nó không nhìn thấy đường sẽ ngã. 
Tà Phật sửng sốt trước hành động khoa trương của Hàn Hướng Nhu, nhất thời không biết phải làm sao. Thấy mấy quả cầu ánh sáng kia bắt đầu nuốt chửng tà khí trên người mình, tà Phật đứng yên tại chỗ do dự một tát. Dường như nó không biết nên tiếp tục đi về phía trước hay là quay xe trở về làm pho tượng đàng hoàng thì tốt hơn.
“Sao tà Phật ông nuôi không đi vào đi? Có phải ông chưa hiến tế đủ m.á.u tươi không thế?” Hàn Hướng Nhu nhìn Vương Nhã Quyên đã ngất xỉu trên mặt đất vì chảy m.á.u quá nhiều, vô cùng tốt bụng nghĩ kế cho Tiền Hữu Đức: “Hay là ông tự c.ắ.t c.ổ mình đi, chứ không là cái tà Phật nửa mùa kia khó chịu lắm đấy, ông có nghĩ thế không?”
Thế cái quả khế. Móng tay dính m.á.u tươi của Tiền Hữu Đức đã kề lên cổ mấy lần rồi nhưng gã không xuống tay được. Lúc gã rạch cổ Vương Nhã Quyên vô cùng thoải mái nhưng tự rạch thì đau lắm chứ.
Hàn Hướng Nhu không nhịn được cười nhạo, nói: “Mấy người luyện từ lò nào ra đấy mà từ trên xuống dưới ai cũng phế quá vậy.”
Có vẻ như là Phật bị giọng điệu khinh thường của cô chọc giận, lại nhấc chân đi hai ba bước về phía cửa, làm thủng một lỗ to trên trường rồi mới đi vào phòng ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play