Sau khi bị Hàn Hướng Nhu vạch trần, mặt Trương Nhu Gia không đổi sắc, cô ta thản nhiên nói: “Chỉ cần có thể gả được cho đại sư huynh, cho dù hồn phi phách tán cũng đáng.”
Vương Chí Viễn có vẻ sợ hãi trước lời nói của Trương Nhu Gia, không nhịn được lùi về sau một bước, nhìn cô ta với vẻ mặt hết sức phức tạp: “Cô tội gì phải làm vậy? Quên những chuyện này đi và đi đầu thai yên ổn không tốt ư?
Hàn Hướng Nhu gật đầu phụ họa nói: “Cô nói chuyện này trước sau cũng 300 năm rồi, nếu cô nắm chắc một chút đã có thể đổi bốn người đàn ông rồi, muốn kiểu gì mà chẳng có, việc gì phải gieo họa bằng được.”
Trương Nhu Gia cười lạnh, khinh thường liếc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Mấy người phụ nữ nông cạn như các cô làm sao mà biết được, chỉ có tình yêu của tôi đối với đại sư huynh mới chân thành nhất, thuần túy nhất. Lý Tú Oánh có gì mà so sánh với tôi được?”
“Người ta đâu cần so sánh với cô.” Hàn Hướng Nhu đ.â.m thẳng vào trái tim cô ta: “Người ta được đại sư huynh của cô yêu là đủ rồi.”
Da mặt Trương Nhu Gia đỏ bừng, cô ta siết chặt nắm đ.ấ.m cả người run lên. Hàn Hướng Nhu móc ra một lá bùa tĩnh tâm dán lên lưng cô ta, chờ cảm xúc cô ta dịu đi mới khuyên nhủ: “Bây giờ cô vứt bỏ thân xác này thì vẫn chưa tới mức hồn phi phách tán.”
Trương Nhu Gia vừa muốn mở miệng, Vương Chí Viễn đã lên tiếng trước: “Nhu Gia, dù là 300 trước hay kiếp trước hoặc kiếp này thì chúng ta đều không có duyên phận. Cô buông tha cho tôi cũng là buông tha cho chính mình được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT