Lý Hiên Đức thấy dáng vẻ giống fan cuồng của đạo trưởng Trường Minh thì nhanh trí ngậm miệng lại. Hiện giờ còn chưa rõ tình thế ra sao, ông ta vẫn nên yên phận, đừng đắc tội với người ta thì tốt hơn. Nhỡ đâu thật sự rước lấy rắc rối vào người, lát nữa lão tổ kia ra ngoài đánh người thì ông ta thậm chí chăng có ai biện hộ giúp.
Bên trong, Hàn Tĩnh Tu dùng bàn phím đập người đàn ông áo đen một trận cho đến khi các phím gõ bay tứ tung thì mới dừng tay tại, khôi phục hình tượng nam thần kiêu ngạo lạnh lùng: “Mi là người của Địa Phủ, cấp bậc chắc cũng không thấp.”
Hàn Tĩnh Tu nhàn nhạt nói: “Tại sao mi lại bị mất hơn phân nửa quỷ lực và phong ấn ở đây?”
Người đàn ông áo đen dùng mu bàn tay lau m.á.u trên khóe miệng, cười khẽ một tiếng: “Vậy còn mi? Chẳng phải mi đã phi thăng rồi hay sao? Tại sao còn để lại một tia thần thức để quản lý chuyện vô bổ ở nhân gian?”
Hàn Tĩnh Tu lạnh lùng nhìn người đàn ông áo đen, sau đó giơ tay bóp cổ hắn: “Ta chẳng cần biết mi là ai, cho dù Thập Điện Diêm Vương có ở đây thì nếu mi dám có ý đồ xấu với đệ tử của phái Thiên Nhất ta, ta cũng có thể đánh mi hồn phi phách tán.”
Khi tiếng nói vừa dứt, ngón tay đang bóp cổ người đàn ông áo đen của Hàn Tĩnh Tu cũng khép chặt lại. Chỉ thấy cơ thể của hắn lập tức trở nên trong suốt, trong như sắp tiêu tán đến nơi.
Ánh mắt của người đàn ông áo đen có chút tan rã, nhưng khóe môi chẳng hiểu tại sao vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt. Hàn Tĩnh Tu nhìn nụ cười ấy, chẳng biết nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên thả tay ra, quăng hắn xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT