Cô cảm thấy bản thân đi một mình có vẻ thế lực yếu đuối, nghĩ đi nghĩ tại vẫn mang theo Hàn Thịnh Vĩ. Mặc dù nền tảng của Hàn Thịnh Vĩ không sâu, nhưng mà trải qua 1 tháng huấn tuyện gian khổ, ngược lại cũng có thể dùng gậy ra gì và này nọ. Dù sao phái Thiên Nhất có rất nhiều bùa chú nên không sợ tăng phí, Hàn Hướng Nhu đưa cho anh một ba tô đầy ắp, định để anh thắng tay sử dụng chon đến trận chung kết.
Hàn Thịnh Vĩ vui vẻ đăng ký với thân phận đệ tử nội môn của phái Thiên Nhất. 
Khi hai người đến sân bay làm thủ tục ký gửi mới há hốc mồm. Nhân viên phục vụ của hãng hàng không nhận lấy cây đuốc của Hàn Thịnh Vĩ với vẻ mặt vi điệu, đo tường chiều dài rồi hết sức áy náy trả nó về: “Xin lỗi thưa anh, chiều dài cây gậy của anh đã vượt quá 1 mét, không phù hợp với quy định của hàng không dân dụng, chúng tôi không có cách nào làm thủ tục ký gửi được ạ.” 
Hàn Thịnh Vĩ ngơ ngác nhận lấy cây đuốc, hoảng hốt quay đầu lại nhìn mấy đạo sĩ của đạo quán Thanh Vân: “Vậy có phải kiếm gỗ mấy người mang theo cũng không thể ký gửi không?”
Tần Mặc mỉm cười bỏ kiếm gỗ của mình vào trong vali hành lý rồi đưa cho nhân viên phục vụ: “Kiếm gỗ đào của chúng tôi chưa tới 1 mét, có thể đặt vào trong vali hành lý, vừa khéo có thể ký gửi.” 
Hàn Thịnh Vĩ đã đi máy bay vô số lần, lần đầu tiên ngẩn ra khi thấy những người đi cùng lần lượt hoàn thành thủ tục ký gửi: “Vậy tôi có thể mang nó lên máy bay không?”
Hàn Hướng Nhu do dự một lát rồi lắc đầu: “Cái này của anh là vật phẩm nguy hiểm đúng không? Chắc chắn sẽ không qua kiểm tra an ninh đâu. Nếu không anh về nhà đi, dù sao anh có đi hay không cũng chẳng ích gì. Phải rồi, anh đưa balo anh đựng bùa cho em, đúng lúc anh không dùng được, nói không chừng em còn có thể tranh thủ bán với giá cao đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play