Lý Nguyệt Nhi mở nắp nồi, bên trong tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, Hàn Thịnh Vĩ không tự chủ được, quay đầu nhìn sang. Dì Đào nhân lúc này vội vàng bước ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Xuân Đào nhà tôi đi đâu rồi nhỉ?”
Lý Nguyệt Nhi dừng tay lại, ánh mắt tại một lần nữa không khống chế nổi thoáng nhìn về phía vật trong tay Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ giả vờ không nhìn thấy, bàn tay không khỏi nắm chặt hơn. Thấy Lý Nguyệt Nhi sắp bưng thứ trong nồi ra, Hàn Thịnh Vĩ vội vàng nói: “Tối hôm qua cảm ơn cô vì đã cho tôi ở nhờ, bây giờ trời đã sáng nên tôi phải đi rồi.”
Lý Nguyệt Nhi ngẩng lên nhìn anh một lát, nở nụ cười dịu dàng: “Ăn cơm đã, đặc sản miền núi đấy, cực kỳ hiếm có.”
Hàn Thịnh Vĩ nhìn món ăn trắng mềm và trơn bóng, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ trong nồi kia, kiên quyết lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi không có thói quen ăn sáng, nếu cứ cố ăn sẽ nôn ra.”
Lý Nguyệt Nhi dường như nhận ra sự khiếp đảm của Hàn Thịnh Vĩ, chỉ liếc nhìn anh một cái như cười mà cũng không phải cười mà không hề vạch trần. Cô ta vớt hai quả trứng gà từ trong nồi ra, bọc trong tờ giấy dầu rồi đưa cho anh: “Cầm đi, trên đường đói bụng thì ăn.”
Hàn Thịnh Vĩ nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn, khi đi ra tới cửa bỗng nhiên dừng bước lại: “Tôi phải cảm ơn cô như thế nào?”
“Không cần.” Lý Nguyệt Nhi nói mà không ngẩng đầu lên: “Mau đi đi, chậm trễ nữa thì không đi được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT