Edit: Vân Vũ

***

Sau khi xem xong báo cáo đã chỉnh sửa của Đường Kim, Tần Niệm giữ khuôn mặt lạnh lùng, điều chỉnh kính một chiều thành kính không thể nhìn xuyên từ cả hai phía.

Biến nỗi đau thất tình thành động lực, Tần Niệm tăng cường cường độ làm việc.

Đường Kim theo dõi sát sao động thái của tập đoàn Đoạn Thị, đồng thời kiểm tra lại một lượt các công ty con quan trọng dưới trướng Tần Thị, sau đó tổng hợp tài liệu và báo cáo lại cho Tần Niệm.

Tạm gạt sang một bên tính cách của Tần Niệm, năng lực của anh vẫn rất mạnh. Biết sớm một chút thì chuẩn bị cũng sớm hơn.

Tần Niệm đọc qua báo cáo cô đưa, lông mày cau chặt: “Biết rồi. Tạm dừng việc trong tay cậu lại, tập trung theo dõi động thái của Đoạn Thị trước.”

Đường Kim gật đầu đồng ý.

Vận hành một doanh nghiệp lớn như vậy rất bận rộn. Ngoài bản thân Tần Niệm, các thư ký và trợ lý đặc biệt của anh cũng tham gia vào việc ra quyết định, chưa kể các quản lý ở từng bộ phận cấp dưới, ai nấy đều phải đảm nhận ít nhất hai hoặc ba việc cùng lúc.

Làm thêm giờ là chuyện thường ngày, nhưng may mắn là Tần Thị luôn trả lương tăng ca rất hậu hĩnh.

Trùng hợp, Tần Thị và Đoạn Thị lại đụng độ nhau trong một dự án của chính phủ. Để giành lấy dự án này, đèn trong Tòa nhà Tần Thị sáng rực suốt nửa tháng.

Vào ngày đấu thầu, Đường Kim chính thức gặp Đoạn Đình.

Đoạn Đình, với tư cách là nam chính, ngoại hình tất nhiên không cần bàn cãi. Khác với Tần Niệm, khí chất của anh lại ôn hòa, nhã nhặn, trông như một người dễ gần và dễ tiếp xúc. Đường Kim đánh giá: “Một con hổ mỉm cười.”

Buổi đấu thầu kết thúc, Tần Thị đã giành được dự án với lợi thế nhỏ nhoi. Đoạn Đình không những không tức giận mà còn tiến lên chúc mừng người của Tần Thị.

Trở về Tần Thị, tất nhiên là mở tiệc ăn mừng. Sau bữa tiệc, Tần Niệm thưởng cho những người làm việc ngoài giờ nhiều trong mấy ngày qua một ngày nghỉ, kết hợp với cuối tuần thành kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi.

Bạch Ngôn Giai hẹn Đường Kim ra ngoài: “Tiểu Đường à, đúng lúc hôm nay cháu được nghỉ, chúng ta...”

Đường Kim theo Bạch Ngôn Giai dạo chơi suốt một ngày. Đến khi cả hai đã mệt vì mua sắm, Bạch Ngôn Giai gọi một cuộc điện thoại bảo con trai đến xách đồ.

Hôm nay Tần Niệm cũng được nghỉ, Tần Đông thay anh làm việc tại công ty, nên anh tranh thủ không có việc gì liền đến.

Nhìn thấy Đường Kim cũng ở đó, lòng Tần Niệm như bị đâm thêm một nhát dao. Anh mím chặt môi, không nói lời nào.

“Haiz, lúc nhỏ đáng yêu bao nhiêu, giờ ra khỏi cửa là thành mặt lạnh thế này. Nếu không phải trông cũng ưa nhìn, mẹ còn chẳng muốn dẫn con đi đâu.” Bạch Ngôn Giai vỗ vào cánh tay rắn chắc của con trai, rồi quay sang Đường Kim: “Tiểu Đường, cháu đừng khách sáo, nếu không xách nổi đồ nữa thì cứ để nó xách hộ.”

Tần Niệm cũng quay sang nhìn cô.

Đường Kim mỉm cười từ chối khéo: “Không cần đâu, cũng không nặng lắm.”

Tần Niệm thu ánh mắt lại, sắc mặt thoáng trầm xuống. Người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng anh đang giận.

Sau khi dạo phố xong, Bạch Ngôn Giai lại nảy ý: “Chúng ta ăn xong thì xem một bộ phim nữa, thế nào?”

Cả hai người đều gật đầu đồng ý.

Thời điểm này, phim mới ra rạp không có gì đặc sắc. Bạch Ngôn Giai chọn một bộ phim tái chiếu, mua vé và dẫn mọi người vào rạp.

Ba chỗ ngồi liền nhau, Bạch Ngôn Giai đi trước, ngồi ở vị trí bên phải. Đường Kim ngồi xuống bên trái bà, còn Tần Niệm tất nhiên ngồi ở vị trí bên trái Đường Kim.

Tần Niệm xem phim được một lúc thì chuyển sang ngắm người.

Bộ phim này vốn không có gì hấp dẫn anh, huống chi Đường Kim lại ngồi ngay bên cạnh, khiến anh càng chẳng có tâm trí xem.

Bộ phim chiếu là một bộ phim tình cảm. Đường Kim xem chăm chú, như đang quan sát và học hỏi điều gì đó. Còn Bạch Ngôn Giai, vốn yêu thích thể loại này, xem rất say mê.

Chỉ có Tần Niệm, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của ai đó, lúc sáng lúc tối theo ánh sáng trên màn hình, cứ thế nhìn trọn cả bộ phim.

Bộ phim dài hơn một tiếng kết thúc, ba người rời khỏi rạp chiếu, tâm trạng mỗi người một khác.

Bạch Ngôn Giai vẫn đắm chìm trong cái kết buồn thảm của bộ phim, Đường Kim sắc mặt bình thản, còn Tần Niệm thì nhìn thẳng về phía trước, bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất đầu óc đang ở đâu đâu.

Thời gian cũng không còn sớm, Bạch Ngôn Giai tạm biệt Đường Kim rồi lên xe của Tần Niệm về nhà.

Trên xe, Bạch Ngôn Giai nhớ lại đoạn kết trong phim, khi hai nhân vật chính rõ ràng yêu nhau nhưng vì đủ loại hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau. Bà không kìm được mà nghĩ đến đứa con trai chưa từng yêu đương của mình.

“Niệm Niệm này, con rốt cuộc thích kiểu con gái thế nào? Nói mẹ nghe xem, cũng sắp ba mươi rồi, không còn trẻ nữa đâu. Nếu không nhanh yêu đương thì muộn mất thôi.”

Tần Niệm chỉ lái xe, không trả lời.

“Haiz, mẹ thật sự lo con cứ giữ cái gương mặt lạnh lùng này mãi, giống như bộ phim vừa rồi ấy. Có người con thích mà cũng không dám nói, rõ ràng cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng lại cứng nhắc bỏ lỡ...”

Tần Niệm cố nhịn, nhịn mãi không được, cuối cùng buồn bực mở miệng: “Cậu ấy không thích con.”

Bạch Ngôn Giai nghe mà giật mình, sau đó là kinh ngạc: “Con có người mình thích rồi?!”

Tần Niệm im lặng một lát, rồi ậm ừ xác nhận: “Ừm.”

Bạch Ngôn Giai nhớ đến lời anh vừa nói, liền hỏi dồn: “Sao con biết người ta không thích con? Con nói với người ta là con thích chưa?”

Tần Niệm càng thêm khó chịu, đáp ngắn gọn: “Cậu ấy có bạn trai rồi.”

“À…” Bạch Ngôn Giai không ngờ tới tình huống này, vội khuyên: “Thế, nếu người ta đã có bạn trai, thì con đổi người khác đi, được không?”

Tần Niệm không nói gì, trông chẳng khác nào một cỗ máy không cảm xúc.

Nếu không phải là mẹ của anh suốt hơn hai mươi năm, Bạch Ngôn Giai chắc cũng chẳng nhận ra anh đang buồn.

Nhưng chuyện như thế này thì còn cách nào nữa? Bà chỉ có thể thở dài, cố gắng an ủi: “Giờ con thích cô ấy, chẳng phải vì con vẫn chưa hiểu hết về cô ấy sao? Biết đâu hai người chẳng hợp nhau thì sao?”

Thấy Tần Niệm không nói gì, Bạch Ngôn Giai tò mò hỏi tiếp: “Người đó là con quen ở nước ngoài phải không? Giờ con đã về nước rồi, như thế cũng tốt, không gặp mặt thì tình cảm tự nhiên phai nhạt thôi. Rồi sẽ có ngày con quên được mà.”

“…Cậu ấy ở trong nước.”

Bạch Ngôn Giai giật mình: “Con quen từ trước à? Thế này là con thầm yêu bao lâu rồi, con trai ngốc của mẹ?”

“Không phải.”

“Ý con là gì? Cô ấy về nước cùng con à?”

Tần Niệm im lặng một lúc, rồi đáp: “Không phải.”

“Vậy thì con là…” Bạch Ngôn Giai không hiểu nổi nữa.

Đôi mắt đen của Tần Niệm trầm lặng, hồi lâu sau mới thốt ra vài chữ: “Là quen sau khi về nước.”

“Hả? Mới bao lâu chứ?” Bạch Ngôn Giai tính toán, tức là chưa đầy một tháng, con trai bà đã từ thầm yêu chuyển thẳng sang thất tình?

Chẳng phải vừa bắt đầu đã kết thúc luôn sao?

Đúng là thảm thật.

Nhưng rồi bà nghĩ lại, sau khi về nước chẳng phải Tần Niệm liền vào công ty sao? Với kiểu sinh hoạt nhà - công ty hai điểm thẳng như thế, anh làm sao quen được nhiều người? Vậy chắc chắn là người mà anh ngày nào cũng gặp, hẳn là người trong công ty?

“Con trai, nói nhỏ với mẹ, người con thích là Tiểu Chu hay Thư ký Tiền? Mẹ nhớ cả hai người đó đều có bạn trai rồi.”

Tần Niệm lặng lẽ lái xe, nhìn thẳng vào biệt thự nhà họ Tần phía trước mà không nói lời nào.

Thấy anh không trả lời, Bạch Ngôn Giai cũng không ép, rút điện thoại ra: “Thôi được rồi, để mẹ hỏi Tiểu Đường~ con bé chắc chắn biết.”

Tần Niệm lập tức đạp mạnh phanh.

Bạch Ngôn Giai bị giật người về phía trước, kêu lên: “Ôi chao…! Con còn chơi trò này với mẹ à? Để mẹ gọi ngay cho Tiểu Đường.”

“Không được!” Tần Niệm cuống lên, luống cuống tay chân, gần như nín thở: “Đừng, đừng nói với cậu ấy!”

Bạch Ngôn Giai hiếm khi thấy đứa con trai từ hồi cấp hai đã hóa thành cục băng nay đã thành tảng băng lớn lại rối rắm đến thế, liền cố ý trêu: “Sao mà gấp vậy? Yên tâm, Tiểu Đường kín miệng lắm, sẽ không nói với ai đâu.”

Bà nói xong, mở WeChat của Đường Kim, gọi video.

Tần Niệm vội vàng giật lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi.

Anh nắm chặt điện thoại, nhìn vào màn hình, thấy tin nhắn của Đường Kim gửi cho Bạch Ngôn Giai.

Cổ Kim Đích Kim: Sao vậy?

Cổ Kim Đích Kim: Có chuyện gì sao?

Cổ Kim Đích Kim: Phu nhân?

Cổ Kim Đích Kim: Tôi sẽ đến gặp ngài ngay.

Một cuộc gọi video bị cắt đứt mà đã căng thẳng như vậy, thật trái ngược hoàn toàn với cách trả lời công thức mà Đường Kim thường gửi tin nhắn cho anh.

Chưa kể đây không phải là tài khoản WeChat công việc anh đã thêm, mà là tài khoản cá nhân của Đường Kim, anh còn chẳng có quyền làm bạn bè.

Bạch Ngôn Giai nhìn anh cúi đầu nhìn điện thoại, đôi mắt xám của anh trông giống như một chú chó to lớn đáng thương. Bà nhìn cảnh này mà thấy thú vị, liền trêu: “Mẹ chỉ đùa thôi, nếu con không muốn nói thì thôi vậy.”

Tần Niệm cúi đầu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Con thích chính là Đường Kim.”

*****

20/11/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play