Bọn họ cùng nhau bò ra khỏi vực sâu băng thăm thẳm đương nhiên cũng sẽ cùng nhau đứng trên đỉnh cao khi loài người bị diệt vong.
Vĩnh viễn sống cùng nhau.
Mùa hè ở Nam Cực không có đêm, ngay cả khi đã là nửa đêm, bầu trời vẫn sáng, có thể thấy ánh hoàng hôn vàng óng như buổi chiều tà.
Khi năng lượng của Thanh Long đạt 10%, anh quay đầu, nhìn thấy Chu Tước không biết từ khi nào đã quay lại tư thế nằm không tiết kiệm năng lượng — Tên này nằm nghiêng người hướng về phía anh, hai cánh tay một giơ cao trên đầu, một đặt lên hông, hai chân một co lên, một gác lên chân anh, tư thế loạn xạ.
Thanh Long:……
Tư thế này lãng phí 5 điểm năng lượng mỗi giờ so với tư nằm thẳng chuẩn!
Có phải do không có khoang sạc cố định không nhỉ?
Đang mơ màng ngủ, Phượng Sở bỗng cảm thấy một luồng lạnh lẽo, cảnh giác mở mắt, liền thấy Thanh Long quay đầu 90 độ đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm mình.
Cậu thề mình không nhìn nhầm, bởi trong mắt tên này còn có dòng dữ liệu chạy nhanh qua, rõ ràng đang nghĩ gì đó kinh khủng ghê gớm lắm.
“Làm gì thế?!”
Đừng có nhìn người khác chằm chằm như thế chứ! Cái cổ xoay 90 độ của anh thực sự quá dọa người biết không!
Thanh Long không dời tầm mắt, nhìn vẻ mặt phong phú của Chu Tước nói: “Tỉnh rồi à? Đã sạc đầy 10%, đủ năng lượng cho hoạt động cơ bản, chúng ta có thể đi tiêu diệt loài người rồi.”
Phượng Sở: ……
Đầu óc nhất thời cứng đờ.
Đừng vừa tỉnh dậy đã nghĩ tới chuyện giết chóc như điên được không! Mặc dù tôi trông giống anh nhưng thực tế chúng ta là kẻ thù mà!
Nhưng mà câu này không thể nói với Thanh Long, Phượng Sở đành có thể điên cuồng suy nghĩ trong đầu tìm cách trả lời câu hỏi chí mạng này mà không dấn thân vào con đường tự diệt.. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cách nào tốt, đành mặc cho sự im lặng lan tràn.
“Cậu không muốn báo thù loài người?”
Thấy Thanh Long bởi vì biểu tình trầm mặc của mình mà càng ngày càng lạnh lùng hung tàn, Phượng Sở lập tức kéo dài:
“Sao có thể? Chỉ là …là… tôi nghĩ chuyện này cần tính toán kỹ hơn một chút?”
Đôi mắt xanh thẳm của Thanh Long hơi nheo lại: “Tính toán kỹ hơn?”
“Khụ, trước đây tôi đã nói rồi mà, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Dù giờ chúng ta đã thoát khỏi vực băng nhưng đối với thế giới mới này, chúng ta hoàn toàn không biết gì!”
“Chúng ta không biết bây giờ Trái Đất thế nào, không biết ai làm chủ thế giới, thậm chí cũng không biết đã bị đóng băng bao lâu. Trong tình hình không biết gì như vậy sao có thể liều lĩnh mà xông ra ngoài?”
Sắc mặt Thanh Long hơi giãn ra: “…Cậu nói cũng có lý.”
Phượng Sở liên tục gật đầu: “Không phải là có lý mà là cực kỳ có lý ấy chứ! Anh nghĩ mà xem, nếu chẳng may chúng ta bị đóng băng vài ngàn năm, Trái Đất lại trải qua thảm họa gì đó khiến loài người tuyệt diệt hoặc trong thời gian chúng ta đóng băng con người tự gây họa tạo ra virus zombie, tất cả đều thành zombie, thì chúng ta báo thù gì nữa?”
“Bất kể thế nào cũng phải làm rõ tình hình hiện tại, rồi mới hành động, ok?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Với lại tôi vừa thử kết nối mạng, phát hiện tín hiệu liên lạc của mình không thể kết nối với mạng vệ tinh. Nếu vệ tinh ngoài hành tinh đều nổ hết thì còn chấp nhận được, nhưng nếu là do chúng ta bị đóng băng quá lâu, khoa học công nghệ của loài người phát triển vượt bậc, mà trí tuệ tiên tiến nhất của chúng ta đã lỗi thời, thì với hai cỗ máy cũ kỹ như chúng ta, làm sao có thể tiêu diệt hết loài người được?”
Vẻ mặt của Thanh Long lập tức trở nên nghiêm trọng, anh nhíu mày, ngón tay xoa xoa trán. Chu Tước nói không sai, có lẽ vì bộ xử lý trung tâm chưa hoàn toàn hồi phục, anh đúng là quá lỗ mãng rồi.
Lao ra tiêu diệt loài người ngay lập tức là phương thức báo thù có tỷ lệ thành công thấp nhất.
Thế là ánh mắt Thanh Long nhìn Phượng Sở chuyển từ lạnh lùng sang tán thưởng: “Mặc dù phần hành vi trí tuệ của cậu tổn hại khá nặng, nhưng hiện tại có vẻ phần lõi chip trí tuệ của cậu hồi phục hoàn chỉnh hơn tôi nhiều.”
Phượng Sở: “?”
Phần hành vi trí tuệ là cái gì chứ… Cậu lại tìm trong bộ xử lý trí tuệ của mình, suýt nữa tự làm mình bốc khói.
Con rồng máy ngu ngốc này đang ám chỉ rằng não của mình hoạt động kém, tứ chi không phối hợp sao?!
À không, có lẽ nó đang chê mình nằm không yên ổn đây mà.
Phượng Sở cười lạnh trong lòng, vậy cũng tốt hơn so với tên thiểu năng trí tuệ còn chưa hoàn toàn khôi phục này!
“Vậy cậu thấy chúng ta giờ nên làm gì là tốt nhất?” Thanh Long đề xuất vấn đề, ánh mắt vô cùng chân thành.
Phượng Sở trong lòng vui vẻ, đầu óc xoay nhanh: “Đương nhiên là phải im ắng trước, sau khi thăm dò tình hình thì một phát chí mạng diệt sạch.”
“Đã nói là phải biết người biết ta, thì phải tìm hiểu hiện trạng của giới robot lần tình hình phát triển hiện tại của loài người. Làm rõ rồi thì ngầm lôi kéo tất cả các robot, chiêu dụ một số con người thiếu suy nghĩ, tập hợp tất cả những lực lượng có thể đoàn kết, cuối cùng phát động cách mạng robot! Tiêu diệt hoàn toàn loài người!”
Mắt Thanh Long từ từ sáng lên, khi Phượng Sở đưa ra kế hoạch, anh đã bắt đầu tính toán, cuối cùng đưa ra một kết quả với xác suất thành công cực cao.
Mặc dù phong cách ẩn mình rồi ra tay không hợp với tính cách mạnh mẽ trực tiếp của anh, nhưng để tiêu diệt hoàn toàn loài người, anh sẵn sàng nghe theo kế hoạch của Chu Tước.
“Vậy chúng ta bắt đầu lôi kéo robot, tìm hiểu hiện trạng từ đâu?”
Phượng Sở nhìn Thanh Long hai mắt sáng ngời, mặt không đỏ, tim không đập: “Dĩ nhiên là từ việc đi làm kiếm tiền mua đá năng lượng mới nhất!”
Thanh Long:…
Thanh Long: ?????
Cỗ máy lạnh lùng kiêu ngạo dần nhíu mày, bộ xử lý trí tuệ chưa hoàn toàn hồi phục của anh bắt đầu điên cuồng tính toán.
Bắt đầu từ việc đi làm để tiêu diệt loài người, có cảm giác gì đó thật sai sai.
Nhưng lại không thể tính ra cụ thể sai ở đâu?!
Khi Thanh Long vẫn đang nhíu mày, nghiêng đầu cố gắng dùng bộ xử lý chưa hoàn toàn phục hồi của mình để tìm lỗ hổng, thì đột nhiên một tiếng “ầm” nhỏ truyền đến tai anh và Phượng Sở.
Hai người máy thật giả đồng thời ngước đầu lên vẻ mặt nghiêm túc nhìn về hướng 12 giờ.
“Vụ nổ năng lượng. Năng lượng phát ra khoảng mức 2,8.”
Âm thanh của vụ nổ thực ra rất nhỏ, nếu là người thường đứng đây có lẽ không nghe thấy, chớ nói chi là phân biệt loại âm thanh hay mức năng lượng.
Nhưng đối với siêu dẫn sóng âm mô phỏng tai người của Phượng Sở và Thanh Long, chỉ cần họ muốn và đủ năng lượng, họ có thế nghe được âm thanh trong vòng một trăm km.
Dù bây giờ năng lượng không đủ, nhưng những âm thanh lớn trong vòng 3000 mét vẫn nghe rõ.
Phượng Sở sờ sờ cằm nhìn về phía đó: “Vừa nói thiếu năng lượng đã có vụ nổ năng lượng, kiểu gì cũng giống số phận dẫn dắt sao! Đi nào, qua xem thử! Biết đâu ở đó có đống đá năng lượng đang chờ chúng ta thì sao!”
Phượng Sở nói xong liền bước nhanh về phía đó, trong con ngươi đỏ thẫm tất cả đều là ánh sáng bát quái xem náo nhiệt.
Thanh Long nhìn Chu Tước ngày càng bước nhanh, thậm chí cuối cùng còn có chút nhảy nhót, cái loại cảm giác vi diệu quỷ dị đó lại tới nữa.
Người máy đứng đắn, ai đi đứng kiểu đó chứ?
Anh lạnh lùng ghi lại hình ảnh, nhất định phải sớm giúp Chu Tước sửa phần hành vi trí tuệ của cậu ta. Hơn nữa, Chu Tước cũng quá ảo tưởng rồi, sẽ không có bánh từ trên trời rơi xuống mà cũng chẳng có đá năng lượng gì cả.
Hai mươi phút sau.