Giờ cậu chẳng biết nên vui hay buồn nữa.
Tâm trạng phức tạp quá, thôi thì đành cười xã giao vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động – có người đến.
Nương theo tiếng bước chân của người tới, toàn bộ nhà kho bừng sáng ánh đèn.
Bước chân của người này nặng nề, thỉnh thoảng còn có tiếng kim loại ma sát theo từng bước, như thể mặc một bộ đồ có gắn kim loại.
Phượng Sở lập tức giả vờ nằm xuống như một người máy hỏng, phóng ra sóng năng lượng để dò tìm tình trạng của người này:
【Con người: Mặc bộ đồ bảo hộ chống bức xạ sửa chữa robot. Chiều cao 174cm, cân nặng 80kg, tuổi khoảng 40-45, thể trạng yếu.】
【Kết luận: Không chịu nổi một kích.】
Kết luận này làm Phượng Sở nghĩ đến con báo biển bị đánh giá có năng lực 【Yếu 】 kia. Vậy là loài người còn yếu hơn cả báo biển?
“Chết tiệt, để xem nào. Mẹ nó! Đúng là lượng công việc khổng lồ… 1361 robot hỏng! Muốn tao làm cả đêm chắc?! Nhiều robot thế này sao có thể sửa xong trong một đêm chứ? Cái mỏ chết tiệt này không coi con người ra gì!”
Người thợ máy ‘không chịu nổi một kích’ bắt đầu lầm bầm chửi bới trước một đống robot hỏng. Giọng nói phát ra từ bên trong bộ đồ bảo hộ, khàn đục và khó nghe.
Nghe giọng điệu này là biết không thích tăng ca.
Phượng Sở cười thầm hai tiếng, rồi truyền tin sang Thanh Long: 【Nghe đi, nghe đi! Có sinh mệnh bình thường nào muốn tăng ca làm việc đâu chứ? Đời ngắn ngủi, phải tận hưởng niềm vui!】
Thanh Long: 【Hừ.】
【Vật liệu cơ thể của chúng ta có thể tồn tại hơn năm ngàn năm nếu không bị va đập mạnh, cộng với chất lượng lõi chip não trung tâm đủ để duy trì hoạt động suy nghĩ cường độ cao trong suốt một ngàn năm.】
Vậy nên đời ngắn ngủi gì đó, chỉ có loài người đáng thương mới cảm thán như thế.
Phượng Sở quyết định cự tuyệt nói chuyện với thánh bắt bẻ này. Sau đó đột nhiên nhận ra người thợ máy kia vừa làm một động tác lạ.
Đó là động tác nhịp nhịp ngón tay trông giống như đang khởi động trước khi làm việc, nhưng ngay lập tức cậu biết đây không chỉ đơn thuần làm nóng người —
【Chu Tước, bốn camera trong nhà kho này đã bị bị sửa đổi dữ liệu. Có vẻ là mã che phủ hình ảnh.】
Thanh Long đặc biệt nhạy cảm với sự thay đổi số liệu từ camera. Hơn nữa từ khi kết nối mạng đến giờ, anh đã thử giải mã hai mạng cao cấp hơn trong Khu Mỏ Số 7.
Đáng tiếc là dữ liệu của anh quá mức lạc hậu cần ít nhất bảy ngày để thu thập đủ thông tin từ mạng, để nâng cấp lần đầu cho hệ thống thông tin của anh và Chu Tước.
Dù hiện tại không cách nào khống chế sửa chữa mạng lưới thông tin, Thanh Long vẫn rất nhạy bén với những biến đổi trong dữ liệu.
Phượng Sở lập tức kiểm tra bốn camera, nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng phần dữ liệu lõi có lẽ đã bị biến đổi.
【Tôi đã nói mà, động tác vừa rồi của người kia vì sao kỳ quái như vậy, hóa ra đó là ám hiệu! Chậc chậc, kiểu này, chắc trong khu mỏ số 7 chắc chắn có mấy giao dịch YY không thể lộ ra ngoài ánh sáng rồi.】
【Nào nào, nhắc đến năng lượng, tôi cũng muốn xem thử tên nhân loại này đang giở trò gì?】
Sau khi các camera giám sát bị thay đổi dữ liệu, thợ máy đến sửa chữa rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên tùy tiện.
Gã giơ chiếc điều khiển nhỏ trong tay lên, nhấn một nút, tsóng năng lượng vô thanh từ cái nút kia truyền ra, rồi hắn mở miệng ra lệnh:
“Robot khai thác mỏ hỏng trong kho bắt đầu tự kiểm tra.”
Phượng Sở chưa kịp phản ứng đã thấy đám robot khai thác mỏ hỏng hóc xung quanh bắt đầu vặn vẹo, ngọ nguậy, thậm chí bò lổm ngổm bò dậy!
【Aaaa! Long Long Long Long! Chúng nó động đậy rồi! a a a a】
Tiếng hét của Phượng Sở truyền qua làm não trung tâm của Thanh Long lập tức dội lên một đợt cảm xúc rối loạn.
【Câm miệng. Chúng nhận được lệnh nên đương nhiên sẽ cử động!】-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lúc ấy đám robot khai thác mỏ hỏng vừa bắt đầu vặn vẹo cố gắng đứng lên vừa đồng thanh đáp: “Tự kiểm tra! Tự kiểm tra!”
Phượng Sở ngơ ra vài giây, rồi nhảy dựng lên, đá nhẹ vào Thanh Long: 【Mau đứng lên, chúng ta cũng phải giả vờ theo!】
Thanh Long nhìn Chu Tước vừa hét vừa nhảy tưng tưng, khẽ thở dài rồi trưng ra bộ mặt bình tĩnh, từ tốn bắt chước cử động của một con robot khai thác cụt tay bên cạnh, giả bộ chật vật đứng dậy từng chút một.
“Đứa nào lõi chip trung tâm không bị hư hỏng xếp hàng sang bên phải, bên nào hỏng hoặc mức độ hư hỏng không quá 60% thì xếp hàng bên trái.” người thợ máy tiếp tục ra lệnh.
Lập tức, khoảng bảy phần trong số 1361 robot hỏng bắt đầu tự động di chuyển sang hai bên.
Phượng Sở lúc này mới nhận ra vấn đề quan trọng: 【Trời ạ, Long Long! Hai chúng ta trông có phải lành lặn quá không? Lỡ mà bị kiểm tra phát hiện ra thì phải làm sao? Giờ sao giả bộ hỏng được đây?】
Sóng điện trầm ổn của Thanh Long truyền đến: 【Chỉnh lại màu sắc và độ phẳng trên cơ thể, làm biến dạng nhẹ tay phải, rồi giả vờ các vít cố định bị lỏng. Để lát nữa tay tự rơi ra là xong.】
Phượng Sở lập tức gửi cho Thanh Long một cái: 【Like ngón cái.jpg】
Quả nhiên là chuyên gia giả vờ hỏng, chắc chắn là kinh nghiệm đúc kết trong trong địa ngục hai trăm năm trước phải không?
Thanh Long tiết kiệm năng lượng, chẳng thèm đáp lại.
Phượng Sở và Thanh Long đều giả làm robot khai thác mỏ chưa hỏng hoàn toàn và mức độ tổn hại dưới 60%, thế nên đương nhiên họ đứng sang bên trái. Thế là, toàn bộ robot khai thác mỏ trong nhà kho được phân chia rõ ràng thành ba nhóm—
Bên phải là những robot bị tổn hại trung bình, bên trái là tổn hại nhẹ, còn ở giữa là một đống robot hỏng nặng, khó mà sửa chữa được.
So với robot bên trái và bên phải, nhóm robot hỏng nặng ở giữa là ít nhất, đáng lẽ đó là một điều tốt, giúp giảm tổn thất. Nhưng Phượng Sở nghe thấy tiếng rủa thầm của người trong bộ đồ bảo hộ:
“Chết tiệt, lần này số lượng sao lại ít thế? Càng ngày càng ít đi vậy? Đám robot chết tiệt này học được cách tự tránh nguy hiểm rồi chắc?”
Gã vừa chửi vừa bước về phía đống robot khai thác mỏ hỏng nặng ở giữa, rồi bắt đầu lựa chọn, kiểm tra từng con.
Rõ ràng gã chẳng có ý định sửa chúng. Nhưng chọn được một nửa gã bỗng nhiên ngừng lại, đột nhiên nhìn về phía con robot ở bên phải, rồi dùng lực đủ để vặn gãy cổ quay đầu về phía bên trái, cuối cùng lại chuyển tới bên phải.
Theo động tác của gã, Phượng Sở quét sóng thăm dò xung quanh suýt nữa đứng không vững, gần như muốn hét toáng lên với Thanh Long —
Không biết từ khi nào, những robot khai thác mỏ ở bên phải và bên trái đột nhiên cùng đồng loạt quay đầu, giữ nguyên tư thế và đồng loạt nhìn chằm chằm vào người thợ máy đang ở giữa!
Đây chắc là một phần của chương trình “tự động theo dõi,” nhưng trong bầu không khí im lặng của nhà xưởng, khi toàn bộ robot đều hướng về phía người thợ máy, cảnh tượng này khiến bất kỳ ai ở giữa cũng phải rùng mình.
Bao gồm cả Phượng Sở đang khoác vỏ người máy.
“Fuck! Đừng có nhìn tao! Quay đầu lại ngay! Tao nói rồi, ta ghét đám robot tụi mày! Không hiểu sao phải làm robot trông như người?! Công cụ thì phải giống công cụ, không nên có hình dạng người!”
Nghe lệnh mới, robot hai bên lại đồng loạt quay đầu về phía trước. Nhưng dường như người thợ máy vẫn chưa thấy thỏa mãn, tiếp tục ra lệnh: “Tắt máy! Toàn bộ tắt máy! Đợi lệnh khởi động lại tại chỗ!”