Sau khi chia đồ ăn, lại bắt đầu đưa tiền. Lần này mọi người ra ngoài, trên người cũng không mang theo quá nhiều tiền, chỉ gom góp tổng cộng được chừng mười văn.
“Trước khi vào huyện thành, mỗi người phải nộp năm văn tiền, chỉ mong giá không tăng lên.” Tảo Nhi thở dài: “Nhưng mà trước mắt lương thực giá cao, nếu thực sự không còn cách nào khác, các ngươi chỉ có thể lấy ít đồ ra, xem có thể đổi chút tiền hay không.”
“Mọi việc đều phải cẩn thận, sau khi chúng ta trở về nếu hai ngày mà không thấy các ngươi thì ta sẽ vào thành để tìm các ngươi.” Lưu Nhị Sơn nói.
Hai người Đại Ngưu lần lượt gật đầu.
Hai nhóm người lại cẩn thận dặn dò thêm mấy câu rồi nhanh chóng mỗi bên đi một ngả.
Khoảng cách từ thôn Sa Thổ đến huyện thành cũng tương đối xa, một đường đi tới lại không thấy bao nhiêu người. Thỉnh thoảng gặp được người đi đường thì cũng là một thân qua loa, thần sắc căng thẳng, trên người mang theo cảm giác khẩn trương khó hiểu.
Đến khi Đại Ngưu và Lý Phát Tông đi đến bên ngoài huyện thành thì trời cũng đã tối.
Từ xa nhìn lại, có hai người lính canh đang canh gác ở cổng thành đang đứng xiên xiên vẹo vẹo. Ngoài thành có rất nhiều người, nhìn không rõ là lưu dân hay là dân thường, nhưng không ai trong số họ muốn vào thành. Ngồi một hồi lâu, không chỉ có không có người vào mà ngay cả người ra khỏi thành cũng không có.
Đại Ngưu cảm thấy kỳ quái, trong lòng sinh ra vài phần cảnh giác. Hắn kéo Lý Phát Tông đến một nơi xa vắng người, tháo bọc quần áo ra, trải rộng đồ đạc bên trong ra, khiến cho bọc quần áo căng phồng trở nên bằng phẳng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play