Mọi người vây quanh tên trộm đánh hắn ta một trận, vậy mà lại đánh văng ra mấy đồng tiền. Trộm đồ toàn diện như vậy, thật sự vừa đáng giận vừa đáng ghét.
Tên trộm mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất nhưng không một ai tỏ ra thương xót hắn, trộm lương thực trộm tiền tuy nghiêm trọng nhưng vẫn còn kém xa so với bắt cóc trẻ con.
“Đông Ca Nhi còn chưa tỉnh lại à?” Lý Phát Tông lo lắng hỏi.
“Vẫn chưa, để cháu cho nó uống hai ngụm nước thử xem.”
Tảo Nhi lấy ống trúc ra, đút cho Đông Ca Nhi uống hai ngụm nước đường, lại nhẹ nhàng gọi tên của nó. Qua một lúc sau, tiểu hài nhi rốt cục giật giật con mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lý Phát Tông lập tức bước tới, vui mừng gọi: “Đông Ca Nhi!”
Đông Ca Nhi ngơ ngác nhìn vào ánh mắt quan tâm của Lý Phát Tông, rất nhanh đã nhận ra hắn, giọng nói giống như mèo con: “Đại cữu cữu…”
“Ôi, cữu cữu ở đây rồi!” Lý Phát Tông do dự một lát rồi dùng ngón trỏ thô ráp chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
Đúng lúc này, trong nhà Nhị Nha rốt cục có người bước ra nhìn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT