Vì vậy, cô liếc nhìn Lục Yến Từ bên cạnh, ra hiệu cho anh đứng sang một bên.
Lục Yến Từ bất đắc dĩ nhưng rất thức thời đứng sang một bên, còn nhỏ giọng dặn dò một câu: "Đừng đánh vào xương và đầu, chỉ đánh vào chỗ thịt mềm thôi."
Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó mím môi để không cười thành tiếng, khi Trương Dục Sơ còn đang nghe người khác cãi nhau thì cô đã cầm gậy đánh vào người hắn.
Trương Dục Sơ không ngờ cô lại không nói một lời đã cầm gậy đánh người, lập tức đau đớn kêu á á, miệng liên tục kêu: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, á… á, đau quá, đau quá!"
Tống Duệ Nguyệt vừa đánh vừa mắng: "Đau không? Để cho anh lắm mồm, để cho anh sỉ nhục mẹ tôi, để cho anh vu khống quân nhân, để cho anh tự tìm đường chết, tôi đánh c.h.ế.t anh."
"Á! Á! Đừng đánh nữa, Tiểu Nguyệt, tôi sai rồi, là tôi vô liêm sỉ, là tôi sai rồi, đừng đánh nữa, cầu xin cô đừng đánh nữa." Trương Dục Sơ bị đánh, đây là lần đầu tiên bị người ta cầm gậy đánh cho sống dở c.h.ế.t dở, đau đớn né tránh khắp nơi lại liên tục cầu xin tha thứ.
Dịch Lan chạy theo sau, còn chưa kịp thở đều đã thấy Trương Dục Sơ bị Tống Duệ Nguyệt dùng gậy đánh cho kêu thảm thiết, cô ta lập tức đau lòng xông tới dang rộng hai tay chắn trước mặt Tống Duệ Nguyệt.
Mắt Tống Duệ Nguyệt sáng lên, ồ hô! Lại có người tự đưa tới, nếu không đánh luôn thì thật là uổng quá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT