Tôn Hướng Quốc vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bà Liêu xóm lại làm âm lên. "Tôi khổ quá mà, người ta nói nuôi con để phòng già, tôi sinh con trai còn không bằng không sinh! Tôi đã già cả thế này rồi, đuổi tôi về quê cũ, tôi còn sống thế nào? Đây là muốn tôi c.h.ế.t mà!"
Hứa Tâm Kiều nghe tiếng khóc này thì lập tức nổi giận, nhảy dựng lên: "Bà muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng khóc ở nhà tôi, bà không ngậm miệng, tin tôi lấy gậy đánh bà không? Tiểu Nguyệt thấy bà là bà già nên không ra tay với bà, tôi thì không Điểu tâm." Tôn Hướng Quốc không hiểu Tống Duệ Nguyệt nhưng biết Hứa Tâm Kiều là người tính tình thẳng thắn, vội vàng kéo mẹ mình đi.
Triệu Nguyệt Quế nghe nói sẽ đưa mẹ chồng đi, nụ cười trên mặt không giấu được, cũng vội vàng đi theo sau Tôn Hướng Quốc.
Bên này vừa đi, trong sân đã hòa thuận hơn nhiều. Tống Duệ Nguyệt đưa chìa khóa cổng cho Tiểu Thẩm nói: "Tiểu Thẩm, phiền anh đến bếp bê mấy thùng đầu hào kia qua đây." Tiểu Thẩm, Đại Hắc và Mạnh Phương Trì sang bên kia, một lúc sau, mỗi người bê một thùng gỗ nhỏ có nắp đậy sang.
Tống Duệ Nguyệt mở một thùng ra nói: "Đây chính là dầu hào, hôm qua chúng tôi đã xào thử, đúng là rất ngon."
lBị nhầm lẫn dầu hào thành mắm hào, xin lỗi các độc giả)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT