Tống Duệ Nguyệt: … Cảm ơn cháu nhé, thăng nhóc thối! Hứa Tâm Kiều: … Cô vừa nói gì vậy? "Sao mọi người không nói gì vậy? Cháu tuy còn nhỏ nhưng cháu biết hết, mọi người đừng hòng giấu cháu!" Lục Kim An lo lắng đến mức nhảy dựng lên. Đường Đường ở bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì. Tống Duệ Nguyệt thở dài, bế Lục Kim An vào phòng, đến phòng rồi mới ngồi xổm xuống nhìn nó nói: "An An, Yêu thẩm của cháu không bị bệnh thật, thím Hứa của cháu vừa nói vậy là vì cô ấy tưởng sức khỏe của Yêu thẩm yếu, cô ấy không biết Yêu thẩm khỏe mạnh còn có thể đánh người."
“Thật không? Mọi người không từa cháu chứ?" Lục Kim An nửa tin nửa ngờ. "Thật mà, từa cháu là chó." Tống Duệ Nguyệt đảm bảo. Lục Kim An lúc này mới yên tâm, quay người tại chạy đi chơi bùn với Đường Đường. DTV
Tống Duệ Nguyệt vốn định để Lục Yến Từ về nhà cuốc đất trước nhà, giờ Hứa Tâm Kiều lại làm thế này, trong lòng cô cũng không yên, đột nhiên cô nghĩ ra một cách, đi ra ngoài: "Chị dâu, chị đừng cuốc nữa, tối về để Lục Yến Từ cuốc là được rồi, chị không phải nói muốn may quần áo cho Đường Đường sao? Hay là em dạy chị may quần áo nhé?"
Hứa Tâm Kiều chỉ biết thêu thùa, máy khâu thì cô ấy không phải không mua nổi, chỉ là không có ai dạy.
Cô ấy nghe Tống Duệ Nguyệt nói dạymình may quần áo, cũng không khách sáo hay chần chừ nữa, đặt cuốc xuống, lại rửa sạch bùn đất trên chân, lúc này mới vào nhà.
Điềm Điềm nghe nói mẹ và cô Tiểu Nguyệt sẽ may quần áo cho mình thì vui lắm, nó không chơi bùn nữa, học theo mẹ mình ra sân lấy nước rửa tay sạch sẽ, lại nhìn đôi giày trên chân toàn là bùn đất, cô bé thở dài, chạy về nhà, một lúc sau lại đi giày sạch ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT