Tống Duệ Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn, không nâng cốc cũng không lên tiếng. "Tiểu Nguyệt, sao em không uống? Rượu này nồng độ thấp, không say được đâu." Trương Dục Sơ vì căng thẳng nên khi nói chuyện giọng hơi run, lại có chút vội vàng lấy lòng. Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Tôi đã hứa với đối tượng của tôi, sẽ không ở bên ngoài ăn uống với người không quen." Trương Dục Sơ suýt chút nữa không cầm chắc cốc rượu trong tay, hắn ta cười khổ: "Tiểu Nguyệt, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lại học cùng nhau ở một trường lâu như vậy, nếu không phải… nếu không phải hôm đó em hiểu lâm anh và Tiểu Lan thì bây giờ có lẽ… chúng ta đã… Dù sao thì, anh và em đều không thể nói là không quen biết, đúng không? Hơn nữa, em đã đ.ấ.m anh một phát khiến anh phải vào viện, anh còn dám làm gì em nữa chứ?" Tống Duệ Nguyệt cầm cốc rượu uống cạn một hơi.
Trương Dục Sơ thấy cô uống hết, trong lòng mừng rỡ, vội vàng rót thêm một Z cốc. "Cốc này, chúc em và Lục đoàn trưởng… trăm năm hạnh phúc, sống lâu bên nhau.m” Khi nói lời này, Trương Dục Sơ tỏ ra vô cùng khó khăn, đau khổ, sau đó uống cạn một hơi, đáy mắt còn făn tăn vài giọt nước mắt. Tống Duệ Nguyệt: … Chậc, trên khốn này diễn xuất hơi ghê tởm!
"Anh yên tâm, tôi và đối tượng của tôi nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn." Cô cũng uống cạn rượu trong cốc.
Trương Duục Sơ lại nhìn về phía Dịch Lan: "Tiểu Lan, em không có gì muốn nói với Tiểu Nguyệt sao?"
Dịch Lan hoàn hồn, bĩu môi, dưới ánh mắt bức bách của Trương Dục Sơ, miễn cưỡng nâng cốc rượu lên: "Tiểu Nguyệt,tôi cũng chúc cô và Lục đoàn trưởng hạnh phúc mỹ mãn."
Trương Dục Sơ thấy người đã ngất đi, liền ra hiệu cho Dịch Lan, Dịch Lan kéo mặt lắc lắc Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, tỉnh dậy đi, Tiểu Nguyệt,cô sao thế?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play