"Có chứ nhưng những năm trước đội chúng ta chỉ tìm mấy thanh niên trí thức lên hát một bài ca đỏ là xong, sao nào? Cô còn ý tưởng gì khác à?"
Lê Thái Lam tò mò trong lòng, thuận miệng hỏi.
Tằng A Ngưu: … Được rồi, lại thêm một người mắc bẫy.
Tống Duệ Nguyệt liền nói ra ý tưởng của mình: "Gần đây tôi phát hiện địa vị của phụ nữ trong đội chúng ta rất thấp, rất nhiều gia đình có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, còn rất nhiều trẻ em không đi học, bao gồm cả việc nhiều người có kiến thức pháp luật kém, vì vậy, tôi thấy có thể viết một vở kịch, để thanh niên trí thức dựng thành kịch nói, đến lúc đó nếu diễn tốt, biết đâu còn được mời đi biểu điễn khắp nơi, lúc đó sẽ là chuyện tốt làm rạng danh đội chúng ta. Hơn nữa, ý tưởng của tôi là lấy hình thức kịch nói để nâng cao ý thức tự lập tự cường của phụ nữ, tăng cường ý thức pháp luật của mọi người, bình thường có chính sách gì công bố từ trên xuống, cũng có thể lợi đụng hình thức kịch nói để tuyên truyền cho xã viên…"
Rõ ràng Lê Thái Lam đã bị cô ấy thuyết phục, hai người vừa đi vừa nói, đến khi thảo luận xong chuyện này thì Hà Bảo Trụ đã chạy đến nói rằng xi-rô đường đã bắt đầu trở nên sền sệt. Tống Duệ Nguyệt liền nói với Lê Thái Lam, mấy ngày nữa sẽ viết một vở kịch, đến lúc đó sẽ đến nhà thanh niên trí thức tìm mấy người phù hợp, bắt đầu đựng kịch.
Trên đường về, Tằng A Ngưu tiên tục tiếc nhìn Lê Thái Lam mấy ltần, nhìn đến mức bà ấy phát hoảng. "Đội trưởng, ông có gì thì nói đi, cứ nhìn mtôi bằng ánh mắt đó làm gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT