Nói xong, lại có chút buồn bã: "Oi, chỉ tiếc là bây giờ quản lý chặt quá, không thì tôi sẽ lấy mấy món đồ quý đi làm sính lễ cho Tiểu Nguyệt. Tôi nghe thằng tư nói, Tiểu Nguyệt đẹp như tiên nữ, xinh lắm, tính tình cũng ngoan ngoãn, ôi chao! Chỉ tiếc là tôi không có số hưởng như vậy!" Lục Binh Văn: … Ai, không sinh được con gái thì đúng là không vượt qua được cái ngưỡng này! "Đợi đến khi vợ thằng tư sinh cháu gái cho chúng ta, bà cứ để hết cho cháu gái, cũng như vậy thôi." Dù sao thì cũng đừng hòng đến lượt mấy đứa con trai, muốn có đồ quý thì tự kiếm lấy. Ôn Hội Ninh thấy ông già nhà mình hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, sắc mặt cũng, tốt hơn nhiều, tiếp tục vui vẻ dọn đẹp.
Xa xôi tận đảo Nam Châu, Tống Duệ Nguyệt hoàn toàn không biết mình còn chưa kết hôn mà đã gánh trên vai trọng trách phải sinh cho nhà họ Lục một đứa cháu gái. Lúc này cô đang bế Lục Kim An đi về, giữa đường thấy mấy đứa trẻ vây Điểuh nhau không biết đang nói gì, còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đến gần nhìn thì thấy là đám bạn nhỏ cùng đi cắt cỏ với cô vào buổi sáng.
"Sao mấy đứa còn chưa về? A Thu, sao em lại khóc?"
"Lão đại, anh họ của A Thu cướp mất viên kẹo của nó. Bây giờ nó đang buồn đây." Người nói là A Tứ.
Tống Duệ Nguyệt chột dạ nhìn xung Điểuh, may mà không có ai, cái cách gọi lão đại này khiến cô như thể là một tên lưu manh xã hội.
A Thu lau nước mắt trên mặt: "Em muốn để dành cho mẹ ăn nhưng mãi không có cơ hội, vừa rồi… viên kẹo không may rơi ra khỏi túi, anh hai đã cướp mất."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play