Trong nhà vệ sinh làm việc quả thực đã thử thách giới hạn của Thẩm Tín. Cậu để Giản Tử Văn tự xử lý việc của mình trước, đợi đến khi hội nghị hôm nay kết thúc mới giúp cậu ta xem chân.
"Đến lúc đó, cố gắng tránh chỗ đông người," Thẩm Tín căn dặn.
Thẩm Tín vốn không thích tháo kính râm trước mặt người khác, đặc biệt là khi đông người.
Dù chỉ liếc mắt qua người khác sẽ không xuất hiện ảo ảnh. Nhưng ai có thể chỉ nhìn thoáng qua tất cả mọi người chứ? Một khi nhìn chăm chú theo bản năng , ảo ảnh liền xuất hiện. Nếu nhìn thêm hai người, thì đó sẽ là nhiều ảo ảnh chồng lên nhau, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nhiều lên.
Giản Tử Văn thì hoàn toàn không để tâm đến mấy chuyện này. Chỉ cần Thẩm Tín đồng ý, gì cũng không thành vấn đề. Chờ sao? Hai năm cậu ta còn chờ được, huống chi chỉ là mấy tiếng.
Mọi người có mặt hầu như đều biết lý do Giản Tử Văn đến đây. Trong những năm qua kể từ khi bị liệt, cậu ta và cha mình đã đi khắp nơi, trở lại ngôi làng nhỏ đó không biết bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ đã bái kiến bao nhiêu danh y, thầy giỏi. Nhưng mỗi bác sĩ đều nói cơ thể cậu ta không có vấn đề gì, chỉ là cậu không thể đứng lên được.
Họ đã thất vọng nhiều lần, nhưng chưa từng bỏ cuộc. Lần này nghe nói "Thiên Nhãn" xuất hiện, sau khi tìm hiểu thì họ lập tức tìm đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play