Ông cụ Triệu nghe vậy thì cười : "Cháu gái nhà ta rất giỏi, sao cháu không học y nhỉ? Nếu cháu có hứng thú, ta có thể nhờ lão Hàn nhận cháu làm học trò."
Kha Mỹ Ngu lắc đầu. Chẳng lẽ cô nói mình coi nhẹ sống chết, không nhận thức được năng lực càng lớn, thì trách nhiệm càng lớn sao?
Ở thời đại này, cô xấu hổ khi nói ra những lời như vậy, ậm ừ nói: "Ông nội, y thuật của cháu giỏi lắm rồi!
Khi viện dưỡng lão mở cửa, cháu sẽ làm bác sĩ Đông y, giúp các ông bà cụ điều dưỡng cơ thể. Thực ra, cơ thể khó chịu và các bệnh mãn tính của các ông bà đều có thể chữa được tận gốc. Tại sao mọi người cứ phải chịu khổ như vậy?
Trong đám con cháu thực hiện bài kiểm tra lần này của ông, nếu như có người có nhân cách tốt, cháu sẽ xem xét tài năng của họ, để thu nhận một hai học trò."
Đúng vậy, sao trước đây cô không nghĩ tới chuyện này?
Lúc đầu, cô muốn trở thành giáo viên đào tạo, nhưng bây giờ cơ sở đào tạo đã trở nên chính quy hơn, thỉnh thoảng cô sẽ nói về các khái niệm giáo dục và cung cấp danh mục sách, cũng không cần phải hướng dẫn chi tiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT