“Không sao, chỉ có chút m.á.u bầm thôi, dán mấy miếng thuốc cao là tạm ổn.” Ông Hàn vọng, văn vấn thiết xong thì thản nhiên cúi đầu viết soàn soạt mấy chữ, sau đó để Thạch Kính Bối đi lấy thuốc.
Thạch Kính Bối dán miếng cao dán, mặt cũng đen lại: “Chú Hàn, không thể uống chút thuốc hoặc bôi gì đó cho xong sao, nhất thiết phải dán cái này à? Tôi còn phải đi làm, để người ta nhìn thấy thì khác nào trò cười đâu.”
Ông Hàn nhìn ông ta: “Làm thế này mới nhanh khỏi, không quá năm ngày là tan hết m.á.u đông. Nếu uống thuốc hoặc bôi thuốc không thì sẽ không có hiệu quả. Là thuốc đều có ba phần độc, dán vào đi.
Mấy ngày tới ăn chút cháo trắng là được, không được động đến đồ tanh, mặn, cay, lạnh, cứng, ngoại trừ thuốc cao dán ra còn không được che lại, biết chưa hả?”
Thạch Kính Bội khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gật đầu, có điều bắt đầu quý mới, mọi người tranh nhau biểu hiện, ông ta không thể xin nghỉ ở nhà được, vác cái thứ này đi làm, hình tượng của mình đều mất sạch.
Nhưng ông ta rất tôn sùng y thuật của ông Hàn, trả tiền xong, ông ta nghiến răng, rũ mắt rời đi.
Đợi người vừa đi, ông Hàn đã nói với mấy người hóng chuyện kia: “Anh Triệu không phải người không biết nặng nhẹ. Ông ấy dạy dỗ biết bao nhiêu đám binh lính rồi, có thể nói Điểu quân 878 của cả nước đều từ tay ông ấy mà ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT