Ông cụ không nói hết nhưng Ứng Yến có thể đoán ra được.
“Dù cho mọi chuyện thế nào thì cũng phải liên truyenne được với người ta chứ?” Ứng Yến hỏi.
“Ông cũng thử đi tìm rồi nhưng có rất nhiều tư liệu bị truyenne mất, có lẽ là bị hỏa hoạn hay lũ lụt làm mất rồi. Ông liên truyenne với những chiến hữu lúc trước, ai cũng không nói được ông ấy đi đến đâu, có lẽ không tra ra được người như này. Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu không phải có túi bạc kia, còn có nhóc con xinh xắn đáng yêu, ông còn tưởng đây chỉ là giấc mộng.” Ông cụ lắc đầu, lúc lớp trưởng đưa đứa bé tới, sắc trời tối đen, ông cụ chỉ cảm thấy người này rất quen nhưng mặt mũi lại mơ hồ.
Có thể nói bây giờ người có đứng trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không thể nhận ra, dù sao cũng chia cắt nhiều năm như thế, từng chiến hữu già đều rời đi, người còn sống cũng gầy gò khô khốc, làm gì còn dáng vẻ lúc còn trẻ nữa.
Ứng Yến gật đầu, đúng là không dễ tìm.
Thực ra sau khi Kha Mỹ Ngu phong bế dị năng của mình và đám trẻ, không tu luyện, dùng không gian nữa, cuộc sống của cô và anh bình ổn hơn nhiều, đúng là xung Điểuh không còn xảy ra chuyện lạ nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play