Mẹ Kha cũng cười với vẻ mặt rất tự hào, “Là bọn nhỏ nuôi chơi thôi, con vẹt nhỏ này đã được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên học tập rất tốt.”
Vừa nói chuyện, bà vừa bắt đầu nấu cơm không ngừng nghỉ,tuy nhiên bà cũng không quên cho Vân Bảo Nhi một phần lớn.
Kha Mỹ Ngu bối rối nhìn thức ăn tới mê người.
Cô dường như có thể ngửi được mùi thơm, nhưng hiện tại cô chỉ là một con vẹt, làm sao có thể ăn được?
Tần Nguyên Cửu bưng thức ăn đến trước mặt mình, cười nói: "Mẹ, mấy ngày nay Vân Bảo Nhi ăn nhiều quá, đang tìm đá tiêu hóa khắp nơi.”
Kha Mỹ Ngu vội vàng vỗ bụng, học giọng Vân Bảo Nhi nói chuyện: "Chim không đói bụng, chim chỉ nhìn xem.."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT