Ly Huyền Thính đi đến gần ông ta với gương mặt vô cảm, dùng mũi kiếm khều nhẹ lật cả người ông ta qua rồi nói bằng tông giọng lạnh tanh: “Vậy sao? Tiếc là ông nhìn nhầm rồi, giờ nó chỉ là một thanh kiếm vô dụng mà thôi.”
Thích trưởng lão thở hắt ra, máu tươi ọc ra từ trong miệng ông ta: “Sao có thể chứ, đó là kiếm Huyền Thính cơ mà... Là kiếm Huyền Thính mà ngay cả Kiếm Tông thượng cổ cũng không thể với tới. Nếu chúng ta sở hữu thanh kiếm đó thì giờ đây Thiên Nguyên Kiếm phái đã chẳng chịu nổi một đòn... Tam Thủy Kiếm phái sẽ trở thành chủ của Kiếm Tông, thế giới sẽ tôn kiếm làm vua...”
Kiếm của Ly Huyền Thính vẫn không dừng lại, anh cắt rách quần áo của Thích trưởng lão, ngay sau đó có một chiếc túi càn khôn xuất hiện trước mặt anh.
Thích trưởng lão vẫn đang lẩm bẩm một mình vừa giống kẻ si mê kiếm vừa giống kẻ cuồng kiếm pháp tối cao: “Cậu là ai... Quả nhiên Trần Kinh Hạc biết bí mật của kiếm Huyền Thính, cũng đúng, hắn ta là yêu dưới trướng Phượng Hoàng Thượng cổ, sao lại không biết bí mật của kiếm Huyền Thính chứ, rõ ràng tôi sắp thu thập đủ rồi, chỉ thiếu mấy mảnh này nữa thôi...”
Ly Huyền Thính khẽ rũ mắt, vung mũi kiếm chém vỡ cấm chế trên túi càn khôn, mấy mảnh vỡ lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Trong túi không chỉ có mảnh vỡ mới mà còn có cả mảnh vỡ giả mà Trần Kinh Hạc tung ra trước đó, đám người này tưởng đó là đồ thật, chả trách lại đập nồi dìm thuyền tại hội Võ đạo, nếu gom hết những mảnh vỡ này lại thì đúng là chỉ còn thiếu mỗi hai mảnh.
“Thiên Thu Linh là mảnh cuối cùng rồi...” Thích trưởng lão cười điên dại: “Vốn dĩ tôi chỉ còn thiếu mảnh cuối cùng này thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT