Ly Huyền Thính chưa từng nghe tới chuyện này, nay được nghe nên nghe rất kỹ: “Thế kết quả ra sao?”
“Vị trưởng lão đó thua thảm hại, phôi kiếm ra lò có vẻ ngoài làm màu nhưng không thể xưng là kiếm, tôi chỉ dùng linh lực thăm dò thử thôi mà phôi kiếm đã xuất hiện vết nứt rồi. Nói thật thì phôi kiếm của lão ta đúc cũng được, chỉ là cân nhắc chưa chu toàn nhiều chỗ, trước khi đi tôi còn hướng dẫn lão ta một phen.” Túc Lê nói đến đây thì khá ngập ngừng: “Nhưng sau đó giới tu đạo nổi lên một lời đồn, nói rằng thuật đúc kiếm của Phượng Hoàng Thần Sơn ta là trộm của Kiếm Tông họ.”
Ly Huyền Thính khựng lại: “Có chuyện này ư?”
“Có đó.” Túc Lê nói: “Nhưng không gây ra sóng to gió lớn gì, sau này tông chủ của Kiếm Tông ra mặt làm sáng tỏ, nói mấy cái này toàn là bịa đặt, không thể tin. Nói thật thì có vài tu sĩ Nhân tộc quả là lòng dạ nhỏ nhen nhưng tôi vẫn có ấn tượng khá tốt về tông chủ của Kiếm Tông, có lẽ là vì ông ấy tu tập kiếm đạo. Nhưng nghĩ hiện tại Kiếm Tông tan rã thành rất nhiều môn phái, tôi chợt thấy vạn năm chớp mắt đã qua, hình như chẳng thể giữ lại được gì.”
Ly Huyền Thính nghe vậy bèn nói: “A Ly nhớ Thần Sơn sao?”
“Nhớ.” Túc Lê lật qua một trang, tiêu đề mới tinh xuất hiện trước mặt: “Nhưng không thể cầu mong quá nhiều.”
Có vẻ mảnh vỡ ở quanh đây nhưng Túc Lê lại không cảm nhận được sự kỳ lạ đó. Cuối tuần lại đến rất nhanh, Túc Lê vốn không có cảm giác gì với chuyện bị theo dõi, nhưng khi Túc Úc dẫn cậu đến nhà Bạch Vân, cậu cũng cảm nhận được sự khác lạ trên đường đi, cứ như có ai đó đi theo cậu suốt nhưng không thể diễn tả rõ được cảm giác ấy, có lẽ người theo dõi không có ý xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT