Không cần thiết phải nói dối về việc này. Nếu là mảnh vỡ đó là thật thì thậm chí cậu không cần vào đến trường mẫu giáo, chỉ cần ở trong phạm vi mười dặm thì nó đã bị cậu hấp dẫn rồi. Nhưng khi nãy lúc Túc Lê đã cầm mảnh vỡ lên, nó lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
Nhưng có một điểm rất đáng ngờ, vì chỗ vết nứt của mảnh vỡ vừa khéo lại khớp với mảnh vỡ của Phong yêu. Nghĩa là tuy mảnh vỡ này là giả, nhưng người làm giả mảnh vỡ này có thể đã thấy mảnh vỡ thật.
Túc Lê vung tay, "kiếm Huyền Thính" xuất hiện trong tay cậu: "Cậu xem, mảnh vỡ trong tay cậu có giống với thân kiếm của nó không?"
Mạch Mạch nhìn thanh kiếm kia, ngẩn ra một lúc. Suốt những ngày qua, cậu bé đã nhìn lén nhiều lần qua hành lang, đứa trẻ trước mặt bằng tuổi cậu bé cầm thanh kiếm mà cậu bé hằng mơ ước, đặc biệt là cậu bé đó còn biết kiếm pháp rất lợi hại: “Ba tôi cũng có một thanh kiếm, ông ấy rất là tài giỏi.”
Túc Lê hơi ngập ngừng, cố gắng phát âm rõ ràng hơn: "Ba... của cậu?"
"Thứ này là ba tôi để lại cho tôi!" Mạch Mạch giấu đồ vào trong ngực, giọng khàn khàn khó nghe, nhưng sự quyết tâm bảo vệ quyền sở hữu lại vô cùng kiên định: "Kẻ xấu, muốn cướp đồ của tôi."
Túc Lê nghe vậy, cười khẽ: "Tôi cướp đồ của cậu? Một mảnh vỡ giả sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT