Hồ Thù Dư nghe vậy liền hỏi: "Nếu cô nghĩ chúng tôi không thể làm được gì, tại sao cô còn báo cảnh sát?"
"Vì tôi cũng chẳng biết phải tìm ai khác nữa." Phương Lan Hinh hít mũi một cái, trông giống như sắp khóc, "Nhưng tôi cứ tưởng rằng báo cảnh sát xong, các cô sẽ cho là tôi đang nói đùa... biết đâu lại còn dạy dỗ tôi một trận. Không ngờ là các cô đến thật...".
Cô ấy rưng rưng nước mắt nhìn hai người: "Các cô tin tôi gặp ma đúng không?"
Hồ Thù Dư: "Tất nhiên rồi."
Chúc Vấn Thiện: "Ừm ừm."
Phương Lan Hinh: …
Có lẽ là vì hai người trả lời quá dửng dưng, thái độ lại hơi hời hợt nên cô ấy vẫn cảm thấy không tin tưởng lắm.
Đi dọc hành lang tầng ba, chưa tới cửa phòng 303, Hồ Thù Dư đã thấy âm khí tràn ra từ khe cửa, cô ấy lập tức trao đổi ánh mắt với Chúc Vấn Thiện bên cạnh.
Âm khí thường chỉ bao quanh linh hồn hoặc những người bị ma ám trong một phạm vi nhỏ, còn âm khí dày đặc như phòng 303 thì chắc chắn là khu vực trọng điểm rồi.
Chúc Vấn Thiện hỏi: "Mọi người trong phòng cô đều có mặt chứ?"
"Có một người về nhà rồi." Phương Lan Hinh nói, "Ba người còn lại đều ở đây."
Cô ấy ho khẽ hai tiếng, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng ký túc xá. Một luồng hơi nóng ẩm ập vào mặt, Hồ Thù Dư ngẩng đầu nhìn lên, đang tháng mười mà bọn họ lại bật lò sưởi, trong phòng có lẽ đã lâu không được thông gió, không chỉ ngột ngạt mà còn có mùi kỳ lạ.
Chúc Vấn Thiện suýt nữa không khống chế được biểu cảm của mình, cố chịu đựng cảm giác ghê tởm ấy, lấy tay nhẹ nhàng bịt mũi lại.
Phương Lan Hinh bật đèn lên, thấy cảnh sát Chúc cau mày, theo bản năng hỏi: "Tôi có nên mở cửa ban công ra cho thoáng không?"
Chúc Vấn Thiện ngăn cô ấy lại: "Không cần, cô chỉ cần kéo rèm cửa ra là được." Lỡ như lát nữa con ma chạy mất thì làm thế nào.
Phương Lan Hinh kéo rèm ra, ánh nắng tràn vào phòng, chiếu rõ từng hạt bụi bay lơ lửng trong không khí.
Có ánh đèn và ánh nắng mặt trời chiếu vào, tình trạng của căn phòng hiện ra rất rõ ràng. Bốn chiếc giường bên trên và bàn học phía dưới bừa bộn theo một cách riêng. Trên giường của mỗi người đều có rèm che. Rất nhanh, hai chiếc rèm đã bị kéo ra, lộ ra hai cái đầu bù xù. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Một nữ sinh trong số đó túm hết tóc che mặt ra đằng sau, để lộ khuôn mặt — làn da xám xịt, quầng thâm dưới mắt giống như cả trăm năm không ngủ được, môi xanh tái. Nhưng sắc mặt tồi tệ như vậy cũng không đáng sợ bằng những vết lở loét khủng khiếp trên mặt cô ấy, gớm ghiếc như bị axit mạnh ăn mòn, gần như bao phủ cả nửa khuôn mặt.
Không chỉ cô ấy, cô gái tóc dài ở giường đối diện cũng giống như vậy, sắc mặt tồi tệ và những vết lở loét kỳ quái.
Độ kinh khủng của những vết thương này, nếu bảo hai người họ là ma thì cũng có người tin.
Lúc này, Phương Lan Hinh cũng tháo khẩu trang và mũ xuống, quả nhiên cũng có triệu chứng giống hai người kia, nhưng diện tích lở loét nhỏ hơn, chỉ có ở nửa bên trái khuôn mặt.
Con người bị âm khí ảnh hưởng mà sinh ra tác dụng phụ có rất nhiều loại, bị hủy dung nhan cũng là một chuyện khá phổ biến.
Chúc Vấn Thiện và Hồ Thù Dư không ngạc nhiên lắm.
Lý Tĩnh thấy có người lạ, nhíu mày, yếu ớt hỏi: "Lan Hinh... Bọn họ là ai?"
"Chúng tôi là cảnh sát, tôi tên là Hồ Thù Dư, cô ấy là Chúc Vấn Thiện, đến đây để giúp các cô bắt ma."
Vừa nói, Hồ Thù Dư vừa lấy từ chiếc túi hàng hiệu của mình ra một vật bên ngoài hình vuông, bên trong hình tròn, to khoảng hai gang tay. Chúc Vấn Thiện liếc mắt nhìn, đó là một chiếc la bàn bằng gỗ, trông khác với loại thông thường, có vẻ tinh giản hơn, có lẽ là đã qua cải tiến.
Chỉ thấy Hồ Thù Dư tay trái cầm la bàn, tay phải đặt phía trên mặt la bàn, truyền vào đó một chút linh lực. Chiếc la bàn giống như được đánh thức, kim nam châm nhanh chóng xoay tròn, từ nhanh thành chậm nhưng mãi vẫn không dừng lại.
So với vẻ mặt không có gì lạ của Chúc Vấn Thiện, ba nữ sinh chăm chú nhìn từng thao tác của Hồ Thù Dư đều trố mắt kinh ngạc, tò mò không thôi nhưng không dám lên tiếng hỏi, sợ làm phiền cô ấy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hồ Thù Dư yên lặng quan sát la bàn một lúc, nhíu mày, đôi mắt sau kính râm quét một vòng quanh phòng, rồi mở miệng: "Kim không dừng lại, âm khí xâm nhập, oán khí quanh quẩn không ngừng."
Lý Tĩnh đang nằm sấp trên giường, thò đầu xuống, mơ hồ hỏi: "Ý cô là gì?"
Hồ Thù Dư cau mày tập trung quan sát xung quanh, không có thời gian trả lời. Chúc Vấn Thiện ngẩng đầu lên, mỉm cười thân thiện với cô ấy: "Nghĩa là phòng các cô có ma đấy."
Lý Tĩnh: …
Phương Lan Hinh: …
Quan Liên Liên: …
Ba người bị dọa sợ không nhẹ, Quan Liên Liên kéo chăn lên che kín người, run rẩy nói: “Tôi... tôi... tôi nằm trong chăn rồi, chắc không sao đâu...”
Hồ Thù Dư nghe vậy liền thắc mắc: Cái lý lẽ gì kỳ cục thế này...
Chúc Vấn Thiện liếc nhìn cô ấy một cái, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nhớ giấu cả chân vào trong chăn nữa nhé.”
Quan Liên Liên vội vàng rúc bàn chân phải đang thò ra ngoài vào trong chăn.
Hồ Thù Dư: ...
“Bắt đầu vào việc chính đi, ai là người đầu tiên gặp phải tình trạng này? Nó xuất hiện từ khi nào, và sau sự việc gì?” Hồ Thù Dư cất la bàn, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, “Nói càng chi tiết càng tốt.”
“Tôi... người đầu tiên là tôi...” Quan Liên Liên rụt rè thò cánh tay ra từ trong chăn, khi thấy mọi người nhìn về phía mình, cô ấy ngập ngừng nói tiếp: “Nhưng... tôi có thể nói khi đang ở trên giường được không? Tôi không dám ra khỏi chăn…”
Hồ Thù Dư: …
Chúc Vấn Thiện: Phụt cười.
“Cô đang nói linh tinh gì thế? Chăn của cô chỉ là cái chăn bình thường thôi, nếu cô không xuống đây, ma mà đến thì cũng nuốt trọn cả người lẫn chăn luôn đấy.” Hồ Thù Dư thẳng thắn dập tắt nỗi sợ vô căn cứ, “Thà là cô lại gần tôi còn hơn, ít ra khi xảy ra chuyện gì, tay tôi còn với tới để bảo vệ cô.”
Quan Liên Liên và Lý Tĩnh cuống cuồng lăn xuống giường.
Hồ Thù Dư nhớ lại lúc nãy Chúc Vấn Thiện bảo Quan Liên Liên “rúc chân vào chăn”, không nhịn được mà quay sang nhìn cô.
Chúc Vấn Thiện bắt gặp ánh mắt của cô ấy, cô lập tức đáp lại bằng một nụ cười lịch sự nhưng hơi thắc mắc, như thể muốn hỏi “Sao thế?”.
Hồ Thù Dư quay đầu lại, thầm nghĩ chắc là lúc đó Chúc Vấn Thiện chỉ đang nói đùa mà thôi.
Chẳng có gì nghiêm trọng, không sao cả.
“Mấy vết lở loét trên mặt tôi... bắt đầu xuất hiện khoảng từ tuần trước, ban đầu chỉ là một vết nhỏ ở giữa chân mày. Tôi tưởng là sau khi nặn mụn thì bị nhiễm trùng nên không để ý lắm. Nhưng thật ra thì tôi cũng không nhớ rõ lúc đó có mụn hay không.”
Quan Liên Liên vén mái tóc bết dầu lên, để lộ vầng trán bị lở loét nghiêm trọng. Hồ Thù Dư tiến lại gần nhìn thử, thấy trên lớp da thối rữa ấy thoang thoảng những làn khí đen lờ mờ.
Những làn khí đen này không chỉ trôi nổi trên bề mặt mà tản ra từ sâu bên trong da, trông có vẻ khó giải quyết.
Hồ Thù Dư nhìn vào ánh mắt ngập ngừng của Quan Liên Liên, không muốn hù dọa cô ấy: “Cô cứ nói tiếp đi.”
“À... được.” Quan Liên Liên hạ mái tóc xuống, dùng tay gạt gạt vài sợi tóc loà xoà trên trán một cách mất tự nhiên, “Nó không đau chút nào nên lúc đầu tôi không hề để ý. Thậm chí là khi nó dần dần to lên, tôi cũng không nhận ra. Cho đến một ngày, vết lở loét đã to cỡ… một đồng xu, tốc độ thối rữa của nó ngày càng nhanh…”
“Lúc đó, tôi mới bắt đầu lo lắng, tìm kiếm trên mạng nhưng cũng không phát hiện ra bệnh lý nào tương tự, tôi không biết làm gì khác hơn là đến bệnh viện khám thử. Bác sĩ nói tên bệnh gì đó, tôi không nhớ lắm, nhưng thuốc uống, thuốc bôi tôi đã thử qua hết mà vẫn chẳng có tác dụng gì. Sau đó, tôi lại đến bệnh viện khác để kiểm tra, gần như xét nghiệm toàn bộ cơ thể, nhưng kết quả vẫn không có gì bất thường…”
“Ngay cả bác sĩ cũng bó tay, tôi chẳng biết phải làm sao nữa, đành phải để nguyên như vậy. Có lần tôi soi gương, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy nó lớn lên! Nó cứ như có sự sống, không ngừng phân chia và lan rộng trên mặt tôi... nhưng tôi lại chẳng hề cảm nhận được gì! Không đau, không ngứa, chỉ là... ngày càng xấu xí hơn.”
“Đến khi tôi nghĩ rằng thứ này sẽ lan ra toàn bộ khuôn mặt thì đột nhiên nó dừng lại, không to thêm nữa, nhưng cũng chẳng có dấu hiệu thu nhỏ lại.” Quan Liên Liên đưa tay sờ mặt, ánh mắt phức tạp nhìn sang cô bạn cùng phòng, “Nhưng… lúc đó, mặt của Lý Tĩnh lại bắt đầu xuất hiện…”