Sau khi bước vào, Giải Phương Trừng quan sát xung quanh.
Đây là phòng giải phẫu, nhìn qua thì cuộc phẫu thuật vừa mới kết thúc cách đây không lâu, vết máu tươi mới trải rộng trên giường phẫu thuật, trên mặt đất còn những cục máu khả nghi.
“Ồ?”
Giải Phương Trừng đến gần, cúi đầu xuống xem xét máu trên mặt đất.
Màu sắc vẫn chưa thay đổi gì, xem ra vài phút trước khi cậu phá cửa có người đang thực hiện giải phẫu ở chỗ này.
Giải Phương Trừng thở dài.
Nếu biết trước thì cậu đã lên tầng ba sớm hơn chút để bắt người tại trận rồi.
Tí tách…
Mu bàn tay Giải Phương Trừng chợt trở nên mát lạnh.
Cậu cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay dính một giọt chất lỏng màu đỏ.
Giải Phương Trừng ngẩng đầu, đối mặt với năm sáu con mắt trên trần nhà.
Một con “bạch tuộc” gần như bao trùm cả trần nhà đang nhìn cậu.
Nói là bạch tuộc cũng không chính xác, thứ này có xúc tu của bạch tuộc, trên xúc tu mọc ra mắt, răng và miệng của giống loài nào đó chưa rõ. Mà cái đầu của bạch tuộc bằng phẳng, thoạt nhìn giống như bị lột bỏ phân nửa rồi khâu lên một cái đầu cá kỳ quái.
Lúc này, bên khóe miệng con cá còn treo miếng thịt tươi rói, đôi mắt cá nhìn chằm chằm Giải Phương Trừng đứng dưới, chất lỏng trộn lẫn với máu khả nghi trong miệng nó lại nhỏ xuống lần nữa, rơi trên mặt sàn phía trước Giải Phương Trừng.
“Bạch tuộc à…” Giải Phương Trừng gãi đầu.
Cậu không biết trao đổi với thứ này như thế nào, muốn hỏi thử bác sĩ Hàn ở đâu cũng không hỏi được.
Giải Phương Trừng hào phóng: “Được rồi, sớm muộn gì cũng có thể gặp thứ giống con người thôi nhỉ?”
Cậu đóng cửa lại.
Một hai phút sau, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Tay phải của Giải Phương Trừng cầm ống thép đã méo mó, cái ống này cậu tháo ra từ bàn xử lý nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp khi đi ngang qua tầng một.
Có tổng cộng bốn cây gậy, lúc trước cậu không dùng tiết kiệm nên hiện giờ đây là cái cuối cùng trông còn giống gậy một chút.
Phải kiếm thêm cây khác ở nơi nào đó vậy.
Tay trái cậu cầm tấm vải sạch sẽ duy nhất trong phòng. Đó là chiếc áo khoác trắng đặt trong ngăn tủ, quản lý Giải nhanh trí vừa nãy đã cố gắng không đánh vào ngăn tủ ấy. Hiện giờ trong cả căn phòng chỉ có hộc tủ kia là còn nguyên vẹn, bên trong vẫn còn không ít tài liệu.
Giải Phương Trừng lấy ra xem qua vài tờ, đều là những thí nghiệm gì đó mà cậu không hiểu. Thế là cậu dứt khoát gom cả lại nhét vào trong túi, định mang cho Tề Thiền Dương. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lao động trí óc không phải sở trường của cậu đâu!
Giải Phương Trừng cầm áo khoác trắng cẩn thận lau sạch ống thép, nhanh chóng giúp nó trở nên sáng loáng một lần nữa.
Người lịch sự trước khi đi vẫn không quên đóng cửa lại, có điều khóa cửa đã hỏng hoàn toàn nên phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt trong tầng ba tĩnh mịch.
Ánh đèn màu đỏ trong hành lang hơi nhấp nháy.
Giải Phương Trừng bước ra khỏi phòng. Quản lý Giải tuân thủ đạo đức nơi công cộng không vứt rác rưởi lung tung. Cậu tìm được thùng rác ở tầng ba, không buồn nhìn sinh vật kỳ quái đang nhúc nhích trong thùng rác mà ném thẳng chiếc áo khoác trắng vào trong.
Không có một ai, ngay cả người để tán gẫu cũng không có.
Ít ra cũng phải có NPC nào đó đến giao lưu chút chứ nhỉ.
Giải Phương Trừng khiêng ống thép lên vai lần nữa, nhàm chán ngâm nga một bài hát.
Tiếng bước chân và tiếng hát yếu ớt vang lên giữa tầng ba.
“Tôi là một tay thợ quét sơn, quét sơn hừ hừ mạnh, tôi muốn đem hưm hưm, quét đến ư ư ư… Cốc cốc cốc, xin chào, có ai không?”
…
Tầng hai.
Tề Thiền Dương dẫn Cốc San San tới phòng bệnh số 1.
NPC số 1 nằm trên mặt đất, lúc này tóc và cánh tay gã đã khôi phục lại chiều dài như lúc ăn cơm, vết thương đang chậm rãi khép lại, xem ra trước khi trời sáng là có thể bình phục.
Họ cũng hết cách rồi, cửa phòng bệnh số 9 đã hỏng, hơn nữa khắp phòng toàn là rác rưởi giống như đang sửa sang lại vậy, chẳng biết lúc nào Cát Quyên xách xô nhựa sẽ tới gõ cửa lần nữa.
Hai NPC trong phòng bệnh số 4 thì đều ngã lăn trên mặt đất, chẳng biết là kéo nhau chết chùm hay gì, trong phòng cũng rối loạn hết cả.
Chỉ còn lại phòng số 1. Lúc Tề Thiền Dương đánh nhau với NPC đã rất cẩn thận, đối phương rõ ràng cũng cực kỳ chú ý, người và quái vật đều cố hết sức không làm hư hao vật dụng trong phòng, mặt đất cũng coi như sạch sẽ.
Sau khi hai người vào phòng, Tề Thiền Dương chuyển bệnh nhân số 1 lên giường bệnh rồi quét dọn sơ qua một chút.
Sau đó anh ta áy náy nhìn Cốc San San.
“Tôi phải đi tìm Giải Phương Trừng, sau đó xem thử có manh mối gì không.”
Anh ta đã đồng ý với tên nhóc kia là sẽ mau chóng đi tìm cậu. Mặc dù hiện giờ chẳng biết tình hình của cậu thế nào rồi, nhưng nhỡ cậu còn sống đồng thời đang đợi anh ta thì sao. Tề Thiền Dương không muốn cậu chết trong nỗi thất vọng.
Còn cả căn phòng sát cạnh phòng ăn dưới tầng một không có ký hiệu kia nữa, trong đó nhất định có thứ gì đó.
Dựa theo tình huống đã biết hiện tại thì mỗi ngày NPC bác sĩ đều sẽ cho người chơi uống thuốc, người chơi không uống thì NPC bệnh nhân cùng phòng cũng sẽ không uống.
Uống thuốc ba ngày thì gần như có thể xác định chắc chắn phải chết.
Dạng người chơi dày dặn kinh nghiệm như Tề Thiền Dương đương nhiên có thể không uống thuốc và sống sót trong phó bản ba ngày.
Nhưng người chơi mới dù có tỉnh táo và giỏi giang như Cốc San San thì cũng suýt nữa đã chết trong phòng.
Anh ta nhất định phải nghĩ ra những biện pháp khác.
Tầng một mà ngày hôm nay bọn họ sinh hoạt rõ ràng không có nhiều manh mối, hơn nữa bác sĩ vẫn luôn giám sát họ.
Chỉ có ban đêm khi bác sĩ không có mặt và bệnh nhân cũng không mới là lúc thích hợp nhất để đi tìm manh mối.
Mặc dù biết sẽ đối mặt với các NPC không biết khác, nhưng ít ra số lượng cũng sẽ không nhiều như ban ngày.
Không thể kéo dài được nữa, NPC trong phó bản này lợi hại hơn so với Tề Thiền Dương tưởng tượng.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, cũng là ngày an toàn nhất trong phó bản. Về sau số lượng người chơi giảm bớt, phạm vi hoạt động của NPC sẽ càng lớn và quy tắc giết người cũng trở nên tàn khốc hơn.
Cốc San San cũng thầm sợ hãi, nhưng cô ấy biết giờ mình đi theo chỉ thêm vướng chân nên khẽ gật đầu: “Anh Tề chú ý an toàn nhé.”
Tề Thiền Dương chọn lựa một lượt đạo cụ trong ba lô hệ thống rồi lấy vài món ra đưa cho Cốc San San.
“Nếu không có chuyện gì khác cản trở thì cứ cách 15 phút tôi sẽ xuống đây một lần, có nguy hiểm gì thì những thứ này cũng có thể chống đỡ được phần nào.”
Cốc San San không từ chối.
“Anh Tề yên tâm, nếu thật sự sử dụng hết những thứ này thì về sau tôi sẽ trả lại.”
Tề Thiền Dương không nói tỷ lệ tử vong của người mới là 99%, anh ta chỉ cười cười: “Được.”
Dứt lời, Tề Thiền Dương nắm chặt Quà Tặng Của Cá Voi lần nữa, hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng ra.
Hành lang tối đen như mực giống như con thú khổng lồ đang chờ đợi con mồi sa lưới lần nữa.
Trên lầu chẳng biết thứ gì đang gầm rú đồng thời giống như đang đập vào tường, truyền đến tiếng động rầm rầm cực lớn.
Tề Thiền Dương chuẩn bị chờ đến khi tầng ba yên tĩnh trở lại rồi mới đi lên, trước tiên anh ta cần phải xuống tầng một xem thử.
Con người khi sợ hãi sẽ có khuynh hướng trốn ở những nơi quen thuộc hơn, rõ ràng nếu Giải Phương Trừng còn sống thì có khả năng cao cậu sẽ trốn trong phòng đọc và phòng cầu lông ở tầng một.
Đi tới cầu thang dẫn xuống tầng một, Tề Thiền Dương lấy Chìa Khóa Vạn Năng ra rồi cúi đầu xem xét.
Khóa trên cửa sắt… biến mất rồi?
Anh ta vội vàng tìm kỹ lại, sau đó nhanh chóng thấy cái khóa bị ném trên bậc thang, chẳng biết là nó bị thứ gì đó bẻ gãy ngang.
Mí mắt Tề Thiền Dương giật một cái.
Cơ thể của anh ta đã được hệ thống cường hóa sáu lần, nhưng những cái khóa này rõ ràng là sản phẩm của hệ thống, rất vững chắc kiên cố, khó mà dùng ngoại lực để phá hỏng được.
Người có thể bẻ gãy cả khóa sẽ là NPC đáng sợ đến mức nào đây?
Nếu phải đối mặt với NPC như thế này, Tề Thiền Dương nghi ngờ có lẽ ngay cả cơ hội chạy trốn của mình cũng chẳng còn.
Đó là viện trưởng ư?
Tề Thiền Dương nhìn về phía tầng một.
Anh ta cắn răng, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra và đi xuống tầng một.