Mặc dù Giải Phương Trừng và những người khác muốn lôi hiệu trưởng đến giết luôn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chẳng biết tay hiệu trưởng này bị sao mà Giải Phương Trừng đến văn phòng hiệu trưởng những hai lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng ông ta đâu. Cậu đến đây nhiều đến nỗi quen cả lối đi, cậu còn phát hiện trong văn phòng của hiệu trưởng có một chiếc máy tính đời mới, chạy nhanh và mượt hơn cả mớ đồ cổ trong phòng máy.
Thế là từ đó trở đi, mỗi khi không có tiết, Giải Phương Trừng dứt khoát rình trong văn phòng hiệu trưởng, có đôi lúc còn bắt gặp phó hiệu trưởng và chủ nhiệm Ngụy đến đây để báo cáo công việc nữa.
Ngày ấy, phó viện trưởng chạy nhanh như thỏ. Ông ta không thể nào chịu nổi cái tên rảnh rỗi ngồi ôm cây đợi thỏ này. Sau khi tẩn cho ông ta một trận nhớ đời, Giải Phương Trừng vỗ vai phó hiệu trưởng.
“Ông nhìn lại mình đi, ai cũng chịu đòn cả, chỉ có ông là không chịu để tôi đánh thôi, chẳng hòa đồng chút nào! Bây giờ hòa đồng rồi, sau này gặp nhau thì đừng bỏ chạy nữa nhé.”
Báo hại mỗi lần Giải Phương Trừng nhanh chân đuổi theo mà vẫn không đuổi kịp khiến cậu rất lúng túng.
Đôi chút hoang mang hiện ra trên nét mặt đầy bàng hoàng của phó hiệu trưởng. Còn chủ nhiệm Ngụy thì đã thành thói quen, sau khi không còn nằm trong phạm vi tầm mắt của Giải Phương Trừng nữa thì bình tĩnh hơn hẳn.
“Không sao, đừng thấy cậu ta nói chuyện thân thiết như anh em mà lầm, lần sau gặp lại cậu ta vẫn đánh ác lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT