Vốn dĩ Diêm Tiểu Hỉ còn muốn sỉ nhục lão Oa Đầu thêm mấy câu, nhưng hắn ta đã đáng thương đến mức nàng ấy không thể mở miệng được.
Người khác đánh nhau khoảng một khắc đã phân thắng bại, còn hắn ta thì hay rồi, bị Nhị đương gia tiền nhiệm đơn phương hành hạ tận nửa canh giờ!
Khuôn mặt già phờ phạc, đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như tắm, chân cẳng run rẩy, ánh mắt hơi đờ đẫn.
“Vạn thúc thúc múa đao giỏi thật!” Diêm Như Ngọc cũng không kìm được mà khen ngợi.
Vạn Thiết Dũng ngẩng đầu lên: “Khi lão tử còn nhỏ, nhà ta làm nghề mổ heo đấy!”
“Ừm. Vậy ngày khác bảo lão Chu xuống núi mua cho ông một con dao mổ heo. Nghề nghiệp dũng mãnh như thế nhất định phải được truyền lại. Dưới gối ông chỉ có một nữ nhi, sau này việc mổ heo trong sơn trại chúng ta đều phải dựa vào nàng ta rồi!” Ánh mắt của Diêm Như Ngọc hết sức chân thành, trông hoàn toàn không có ý trào phúng.
Vạn Thiết Dũng cũng không phản bác lời này, bởi vì ông ta quả thực đã từng giết heo. Không chỉ như thế, trước đây khi còn là lương dân, thỉnh thoảng thợ mổ heo còn phải làm đao phủ. Khi đó, tuy ông ta còn nhỏ nhưng cũng thường xuyên đi theo cha ông ta đến pháp trường. Nhờ đó mới hình thành nên tính tình không sợ trời, không sợ đất như bây giờ.
Nếu nữ nhi của ông ta có thể học được chút bản lĩnh này thì đương nhiên ông ta sẽ vô cùng cao hứng. Thợ mổ heo thì có gì mất mặt chứ.
“Vậy thì cảm ơn Đại đương gia. Nếu sau này sơn trại có heo thì cứ để Châu Nhi luyện tập. Khuê nữ của Vạn Thiết Dũng ta chém xương chặt thịt dễ như ăn bánh!” Vạn Thiết Dũng vô cùng khí phách, nói xong thì quay về chỗ ngồi, làm một chén rượu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT