Sơn trại Diêm Ma rộng lớn nên diện tích của sân luyện võ cũng không nhỏ. Sau khi mệnh lệnh của Diêm Như Ngọc được truyền xuống, trời còn chưa tối mà tất cả mọi người đã có mặt ở đây.
Bàn ghế được kê khắp sân, ghế bành lót da hổ của Diêm Như Ngọc cũng được khiêng tới, trông vô cùng khí thế. Lão Chu lấy rượu lâu năm trong nhà kho ra. Lưu Quả mang mấy hộp đồ ăn vặt vị thịt từ nhà bếp sang. Vạn Thiết Dũng dẫn người thắp đuốc bốn phía khiến toàn bộ sân luyện võ lập tức sáng rực trong đêm đen.
“Đại đương gia, ta có thể tham gia đấu võ không?” Diêm Tiểu Hỉ nhìn chằm chằm Diêm Như Ngọc, ánh mắt sáng quắc.
Mười ngày qua, nàng ấy vẫn luôn đi theo Đại đương gia. Theo ý của nhóm Lương bá, nàng ấy phụ trách bảo vệ Đại đương gia.
Nàng ấy không có dị nghị gì về sự sắp xếp này, chẳng qua là thấy đám nam nhân kia hưng phấn như thế thì khó tránh khỏi có hơi không cam lòng.
Dựa vào đâu mà nam nhân là trụ cột của sơn trại còn nữ nhân lại không có địa vị gì?
Nếu Đại đương gia không phải là nữ hài tử thì chỉ sợ nữ hài bọn họ chỉ là cỏ dại dưới đất trong mắt nam nhân.
Hơn nữa, nàng ấy không phải tiểu nha đầu nũng nịu. Tuy rằng nàng ấy không có thiên phú nấu nướng như Lưu Quả, không có công thức bánh ngọt gia truyền như Vu Oanh, càng không thêu thùa đẹp như Diêm Hạnh, nhưng nàng ấy có rất nhiều sức lực! Ngoại trừ vẻ ngoài khác nhau thì có gì khác nam nhân đâu chứ? Dựa vào đâu mà nàng ấy không được tham gia đấu võ?
“Ngươi muốn làm đội trưởng sao?” Diêm Như Ngọc nhướng mày, buông quả dại trong tay xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT