Khóe miệng của Diêm Như Ngọc cong lên tạo thành một nụ cười lạnh khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng.
“Dẫn binh? Không cần.” Một lát sau, nàng đáp bằng giọng mỉa mai, “Phân phó xuống dưới, toàn bộ sơn trại treo cờ trắng. Nếu có người hỏi thì nói có người đã chết.”
“...” Vạn Châu Nhi ngẩn người.
“Không một huynh đệ nào trên đỉnh núi này được phép ra ngoài, kể cả cha ngươi, để Thích sư gia và Tô Vệ ở ngoài lo liệu mọi chuyện. Truyền lệnh cho bọn họ, nói rằng lão tử không còn nữa.” Diêm Như Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp.
“...” Vạn Châu Nhi có linh cảm chẳng lành, “Đại đương gia, ngươi muốn giả chết sao?”
“Đại đương gia của ngươi đã trải qua không ít chuyện nhưng chưa từng chết bao giờ, nhân cơ hội này thử một lần.” Diêm Như Ngọc cong môi cười, “Không cần gấp gáp, giấu người ở đỉnh Phi Vân là được. Để bắt được người, khiến các huynh đệ đau lòng một phen cũng đáng giá.”
Nguyễn Đốc quân kia không phải người quân tử, nếu biết nàng có võ công cao cường thì nhất định sẽ co đầu rụt cổ trốn đi. Cho dù nàng lẻn vào doanh trại lớn thì cũng chưa chắc có thể thành công tìm được gã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT