Diêm Tiểu Hỉ hơi ngượng ngùng, nói với Diêm Như Ngọc: “Đại đương gia, tập võ rất vất vả. Ta từ nhỏ đã có sức lực lớn nên không tốn quá nhiều công phu. Nhưng nếu ngài... bị thương thì phải làm sao?”
Diêm Như Ngọc nhíu mày.
“Ta nói là ngươi theo ta học.” Diêm Như Ngọc trợn to mắt nhìn nàng ấy.
Nghe thấy lời này, Vạn Châu Nhi phì cười: “Ta nghe cha ta nói rằng hơn hai tháng nay, ngày nào ngươi cũng đánh quyền luyện võ, không ngờ là sự thật. Nhưng cha của Diêm Tiểu Hỉ trước đây là người bên cạnh lão đương gia, võ công của ông ấy không thể kém hơn cha ta. Diêm Tiểu Hỉ thừa hưởng sức lực của cha nàng ta nên mới có chút năng lực. Nhưng Diêm Như Ngọc ngươi thì có cái gì? Ngươi cho rằng luyện võ dễ dàng như vậy sao? Vậy mà còn dõng dạc nói muốn dạy Diêm Tiểu Hỉ. Đúng là biết cách thếp vàng lên mặt mình.”
“Chút bản lĩnh này của ta vẫn đủ để đánh hạ ngươi.” Ngay cả nhìn, Diêm Như Ngọc cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái.
Vạn Châu Nhi lại nghĩ tới chuyện trước đây, giận dữ nói: “Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì để mọi người chọn Đại đương gia theo vũ lực đi! Dựa vào đâu mà Đại đội trưởng, Nhị đội trưởng phải đấu võ để chọn ra còn vị trí Đại đương gia lại bị ngươi bá chiếm!”
Vạn Châu Nhi càng nghĩ càng giận, cảm thấy cực kỳ đáng tiếc cho cha mình vì vô duyên vô cớ mất đi vị trí Nhị đương gia.
Cha nàng ta vào sinh ra tử vì sơn trại nhiều năm như vậy lại bị Diêm Như Ngọc cách chức, thật sự quá oan uổng!
Hơn nữa, huynh đệ trong sơn trại này lại không làm chủ cho cha! Nói cái gì mà huynh đệ tốt, nói cái gì mà đồng sinh cộng tử, đều là dối trá hết!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play