Trình Nghiêu nói xong, sắc mặt của Ký Vương được giáo dưỡng rất tốt cũng phải thay đổi.
“Là bổn vương không phải. Chỉ nghĩ Diêm cô nương chắc hẳn thích mấy thứ này nên vội vàng đưa tới, lại không nghĩ đến chuyện Diêm cô nương kiến thức uyên bác, có lẽ sẽ xem thường.” Ký Vương hơi ngượng ngùng nói.
“Ừm, quả thực xem thường. Lúc bổn tọa ở sơn trại, gà, cá, trứng, heo, dê, bò, thỏ hoang, gà rừng, hươu hoang, lợn rừng không hề thiếu, muốn ăn loại nào thì ăn loại đó. Cho dù làm thành lạp xưởng cũng chỉ dùng loại thịt tốt nhất.” Diêm Như Ngọc không hề khách khí nói.
Khóe miệng của Ký Vương giật giật.
Hắn ta đã quen được người khác nịnh nọt, lấy lòng, chưa từng gặp ai không hề khách khí như vậy nên hơi khó chịu.
“Vậy để Trình Nghiêu mang đi hết đi.” Ký Vương rít từng chữ ra khỏi kẽ răng.
Hời cho tiểu tử này!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT