Diêm Như Ngọc cũng mặc kệ Từ đại phu này nghĩ thế nào, trong sơn trại đã phân công rõ ràng từ lâu, kẻ mạnh làm quân tiên phong, người yếu phụ trách hậu cần.
Đang lúc Từ đại phu oán niệm thì Diêm Như Ngọc gọi tất cả những người không cần tham gia đấu võ đến, già trẻ lớn bé đứng thành từng hàng. Hai đại phu mới tới lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ lớn như vậy thì co rúm người thành chim cút.
“Đại đương gia có gì phân phó?” “Lão quản gia” Lương bá dẫn đầu, ai nấy đều cung cung kính kính.
Diêm Như Ngọc có chuyện cho bọn họ làm chứng minh sơn trại này đã có phương hướng phát triển.
Nếu ngày nào cũng ăn không ngồi rồi thì mới khiến người ta lo lắng.
“Đã đào hết nho núi ở khu vực xung quanh mang về rồi sao?” Diêm Như Ngọc ngồi trên cao, dưới thân lót một tấm da hổ do lão đương gia khi còn sống săn được. Hiện giờ trời chuyển lạnh nên Lương bá lấy thứ này từ nhà kho ra.
“Theo lời ngài nói, chỉ chừa chút cây non trong núi, gần như đã dời hết toàn bộ cây trưởng thành về rồi.” Lương bá thành thật trả lời.
Ông ấy không hiểu Đại đương gia muốn làm gì. Tuy rằng nho núi ăn được, thậm chí mùi vị cũng không tệ, nhưng con người cướp thức ăn của chim chóc, côn trùng để làm gì? Khi quả dại trên núi chín thì gần như bị chim thú ăn sạch, bây giờ đào về chỉ có cành cây trơ trọi.
Diêm Như Ngọc gật đầu: “Hôm nay gọi các ngươi tới đây là để phân chia nhiệm vụ. Các ngươi biết làm gì, làm được việc gì thì đều tiến lên nói cho ta nghe.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT