Phó Định Vân đột nhiên cảm khái như thế khiến các huynh đệ đều không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Đại đương gia của bọn họ nào phải người cao thượng gì? Chẳng qua là lớn gan, hoàn toàn không bận tâm đến đầu trâu mặt ngựa mà thôi. Không cần tốn nhiều tiền đã mua được tòa nhà lớn như vậy thì sao có thể không vui?
“Bây giờ không sợ Đại đương gia nữa à? Bọn ta chính là thổ phỉ đấy!” Vạn Châu Nhi hừ cười hỏi một tiếng.
Trên đường đi, tên thư sinh này thú vị lắm. Mỗi lần gọi hắn tới dùng cơm, hắn đều không dám nhìn nàng ta và Hoa Lan Dung một cái nào, càng đừng nói đến Đại đương gia.
“Tiểu sinh ngu muội, vẫn luôn không biết Đại đương gia chính là Thiết Diện Diêm Vương. Nếu sớm biết thì đã không nhát gan như thế.” Phó Định Vân vội vàng ngượng ngùng nói.
“Là Thiết Diện Diêm Vương thì thế nào? Xét đến cùng cũng vẫn là thổ phỉ mà. À, cũng phải. Đại đương gia của bọn ta bây giờ đã được phong Hương quân, thay hình đổi dạng rồi.” Vạn Châu Nhi nói tiếp.
Nàng ta không thích tên tuổi Hương quân này, chỉ là một cái phong hào lớn hơn hạt mè một chút mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play