Hai tay Vân Cảnh Hành khẽ run. Vương Quân kia là hảo hữu chí giao của hắn. Năm đó, khi hắn mới đi theo phụ thân đến quân doanh đã quen biết đối phương, một đường giúp đỡ lẫn nhau. Tuy phẩm cấp của đối phương không cao bằng hắn nhưng cũng có tiền đồ như gấm. Lần này hắn trở về thu gom lương thực, không ngờ lại...
“Dông dông dài dài. Các ngươi còn không nhanh lên thì bổn tọa mang lương thực đi cho chim ăn đấy.” Diêm Như Ngọc nhìn Vân Cảnh Hành, chậm rãi lên tiếng.
Vân Cảnh Hành run rẩy trong lòng.
Hắn biết tuy thổ phỉ này không nói lý nhưng vẫn có chút giới hạn và nguyên tắc.
Không ngờ...
Vân Cảnh Hành đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nếu do nàng động tay thì sao lại để hắn đưa lương thực đi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT